Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 504


Trong lòng Lâm Bạch Thanh vô cùng khổ sở, lại cực kỳ khâm phục chuyên môn và sự nhạy bén trên phương diện y học của Cố Bồi.
Đặt tờ báo xuống, khi Cố Bồi còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, đợi khi anh ngẩng đầu mới nhỏ giọng nói: “Thật ra thô lỗ một chút cũng chẳng có gì là không tốt.”
Người đàn ông cúi đầu, thấy vợ đang nhìn mình với đôi mắt ướt át.
Cổ họng người đàn ông thắt lại, còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đã quấn lấy anh như dây leo.
Cố Bồi nâng mặt vợ lên, không hề cử động, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ngây thơ như đứa trẻ, khiến Lâm Bạch Thanh không nhịn được mà muốn ôm và hôn một cái lên trán anh.
Thật ra, Lâm Bạch Thanh là người phụ nữ thứ hai từng ở chung với Cố Bồi ngoài mẹ.
Cô và mẹ anh là hai thái cực.
Vì căm hận anh mẹ đã dốc sức phá hỏng tất cả những gì tốt đẹp mà anh có thể đạt được, niềm vui cùng mộng tưởng. Cô lại hoàn toàn ngược lại, cô vẫn luôn thỏa mãn hết những gì Cố Bồi đã từng không dám mơ tưởng đến.
Quả nhiên buổi tối hôm nay biểu hiện của anh thật thô lỗ.
Vô cùng thô lỗ!
Hai người xong việc, Lâm Bạch Thanh đã kể lại toàn bộ chuyện liên quan tới Thẩm Khánh Nghi bị nghi ngờ là hung thủ và chạy trốn suốt hai mươi năm cho chồng nghe.
Càng nói càng buồn.
Lâm Bạch Thanh là bác sĩ, đã quen với sinh tử, sẽ dốc hết sức lực đi cứu mỗi một sinh mệnh, nhưng sẽ không dễ dàng rơi nước mắt, có thể nói ra cô cũng không kìm được mà nghẹn ngào.
Không thể nghi ngờ, Thẩm Khánh Nghi là người mạnh mẽ luôn chiến đấu chống lại vận mệnh, không bao giờ thừa nhận thất bại. Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi bước trong cuộc đời, bà ấy đều giẫm lên những ý đồ tồi tệ nhất. Năm 49 bà ấy được mẹ mang xuống khỏi tàu, từ đó trở thành ‘Năm phần tử xấu’.
Sau khi trải qua những năm 60 tàn khốc và dài đằng đẵng, bà ấy ra khơi trước bình minh, nghĩ rằng có thể chạy về phía cuộc sống mới. Nhưng thành phố cảng lúc đó lại đang trong thời đại hỗn loạn nhất, bang phái nhiều vô kể, chém chém giết giết. Mà bà ấy, lại bị một tên lưu manh dây dưa, rồi bị cuốn vào một vụ án g.i.ế.c người. Cho đến khi chạy trốn đến nước M, bà ấy mới có được một cuộc sống khá là yên bình.
Nhưng nếu như người không phải do bà ấy giết, vậy hai mươi năm ly biệt quê hương của bà ấy có nghĩa lý gì chứ? Hai mươi năm, chẳng phải bà ấy đã chạy trốn vô ích sao.
Cố Bồi nghe vợ kể xong, cũng mới hiểu được.
Vì vậy “người đàn bà rắn rết A Hoa” trên báo lại là mẹ vợ anh, Thẩm Khánh Nghi?
Ngẫm lại cũng đúng, nếu như không phải người có quan hệ với Lâm Bạch Thanh, cô sẽ không đi xem một tờ báo cũ hai mươi năm trước vào nửa đêm canh ba như vậy. Cố Bồi có thể hiểu rõ vừa rồi tại sao cô đột nhiên tức giận như thế.
Bật đèn lên tìm lại tờ báo, anh cẩn thận nhìn lại tin tức một lần nữa, nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân to của người c.h.ế.t kia, nhìn hồi lâu rồi mới nói: “Anh xác định người này c.h.ế.t do điện giật, trên ảnh chụp trên báo không đủ rõ nhưng sở cảnh sát nhất định có ảnh chụp hiện trường chi tiết, hơn nữa em xem trên báo cáo có viết, [Có nhân chứng cho biết, người đàn ông này thường xuyên bạo lực gia đình với A Hoa, bà ấy đã nảy sinh ý định sát hại sau khi chuốc say người đàn ông…], căn cứ vào cái c.h.ế.t của người đàn ông, Cục cảnh sát mới nhận định là cố ý g.i.ế.c người, nhưng nếu như người đàn ông không c.h.ế.t do bị búa đập, chúng ta có thể cho rằng Thẩm Khánh Nghi đang tự vệ, vậy bà ấy vô tội.”
Thật ra, từ tính cách của Thẩm Khánh Nghi có thể suy đoán cho dù bà ấy mất trí nhớ, nhưng chỉ số IQ của bà ấy rất cao, bà ấy có thể học tập và kiếm tiền.
Bà ấy không thể vì một tên đàn ông cặn bã mà hủy hoại cuộc đời mình được, cho nên lúc đó, bà ấy đã dùng búa đập nát đầu gối của đối phương, chỉ vì không muốn tên đàn ông cặn bã đó quấy rầy mình mà thôi.
Tên cặn bã đó e rằng còn có kẻ thù khác, vốn đang âm thầm theo dõi, đúng lúc thấy ông ta bị thương nên đã g.i.ế.c ông ta?
Lâm Bạch Thanh cũng ngây thơ, cầm tờ báo và hỏi lại: “Bồi, anh lại đây nhìn kỹ tấm ảnh này một chút, có thể đoán ra hung thủ không?”
Chuyện này không đùa, chỉ là một tấm ảnh in trên báo, làm sao Cố Bồi có thể đoán ra hung thủ được?
Nhưng anh nhìn chằm chằm vào tờ báo hồi lâu rồi nói: “Nếu như Thẩm Khánh Nghi cố ý g.i.ế.c người, bà ấy không thể ngu ngốc đến mức vứt hung khí ở hiện trường, điều này đủ để chứng minh nạn nhân không phải do bà ấy giết, về việc hung thủ là ai, chúng ta không cần thiết phải truy cứu, trong vụ án này, thứ chúng ta nên truy cứu chính là chi tiết mà Sở Cảnh sát thành phố cảng đã bỏ sót khi điều tra vụ án, dẫn đến việc xác định sai nguyên nhân tử vong, khiến Thẩm Khánh Nghi phải gánh tội g.i.ế.c người trong hai mươi năm, mẹ em có thể khởi kiện, xem xét lại vụ án, đồng thời yêu cầu Sở Cảnh sát bồi thường tổn thất tinh thần và danh dự.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận