Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 932


Nhưng cho đến bây giờ, người phụ nữ nắm trong tay số tài sản khổng lồ ấy vẫn không phải làm tất cả những việc này vì tiền. Sau khi ngồi ở đó một lúc, Lâm Bạch Thanh đành phải đưa Tiểu Thanh đến nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải và nhà của Liễu Liên Chi.
Để bày tỏ lòng biết ơn cha mẹ Tiểu Thanh đã nuôi nấng cháu gái, bà ngoại đã chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho Tiểu Thanh, lúc này bà ấy và Thẩm Khánh Hà đang đợi Tiểu Thanh, Thẩm Khánh Hà lấy ra mấy cuốn album ảnh, trong đó có đồ nội thất, giường ngủ, tủ lạnh và một số quyển quảng cáo, họ đưa cho cô ấy lựa chọn, nếu cô ấy muốn nó có hình dạng thế nào thì Liễu Liên Chi sẽ đưa đến cho cô ấy.
Tiểu Thanh nhìn cuốn album, lo lắng nói: “Cháu sợ nó đắt lắm.”
Liễu Liên Chi mỉm cười: “Chúng ta có hợp tác với bọn họ, vì thế họ sẽ đưa ra bản giá xuất xưởng, cháu cứ lựa xem.”
Nếu vợ chồng Lâm Hữu Lương còn sống, chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất may mắn vì họ nuôi Lâm Bạch Thanh bảy năm, nhưng những gì Lâm Bạch Thanh báo đáp với Tiểu Thanh cả hai đời là để cho em gái cô không lo lắng cơm áo gạo tiền suốt đời.
Tiểu Thanh nghe nói có giá xuất xưởng nên lật album ảnh lựa chọn. Liễu Liên Chi vừa giang tay ra, Sở Sở đã lao về phía bà ấy, bà ấy đã chăm sóc Sở Sở từ khi lọt lòng nên người thân thiết nhất với cô bé chính là bà ấy.
Thẩm Khánh Hà là một người thích mấy đứa trẻ thể hiện, khi nhìn thấy khối Rubik nhỏ trong tay Sở Sở, liền nói: “Nghe nói cháu có thể chơi được cái này? Cháu còn giỏi hơn Gia Giai nhà bà nữa, thằng bé không biết chơi cái này, chơi cho bà xem một lần được không cháu?”
Sở Sở bĩu môi, cụp mắt xuống: “Không ạ, bây giờ cháu không muốn chơi.”
“Chúng ta chơi một lát thôi, để bà v.ú nhìn xem cháu thông minh thế nào.” Thẩm Khánh Hả cười nói.
Sở Sở không thích người khác đánh giá cô bé thông minh như nào, nhưng cô bé lại sợ Liễu Liên Chi không vui, cô bé cau mày định biểu diễn, bà v.ú cũng đến xem, nhưng Liễu Liên Chi lại cầm lấy khối rubik nhỏ từ tay cô bé, nói: “Cháu không muốn chơi thì đừng chơi, bà v.ú cũng không cần phải xem, Sở Sở thích thì mới làm được, không thích thì phải từ chối.”
Bà ấy lại nói với Thẩm Khánh Hà: “Từ khi con còn bé thì mẹ đã dạy như thế, nhưng hình như con lại…”
Có lẽ do bản tính, Liễu Liên Chi áp dụng phương pháp giáo dục hai cô con gái giống nhau, khả năng làm việc và tư duy cũng tương tự nhau, nhưng xét thấy Thẩm Khánh Nghi sống tự do tự tại, còn Thẩm Khánh Hà lại sống phép tắc hơn Thẩm Khánh Nghi rất nhiều, mặc dù bà không có thời gian rảnh rỗi, vì thế Liễu Liên Chi không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
May mắn thay, Lâm Bạch Thanh được Cố Minh dạy dỗ, tính cách rất tốt nhưng lại quá tốt bụng và mềm lòng, cô có nhiều bệnh nhân đến nỗi gần như không có thời gian rảnh, khi có thời gian để vui đùa, ngoại trừ việc chơi cùng con gái thì hầu như mọi tâm tư của cô đều dành cho bệnh nhân, cô không hề quan tâm đến bản thân, điều đó khiến Liễu Liên Chi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Và tính cách của Sở Sở còn sắc sảo hơn mẹ của cô bé, Liễu Liên Chi cũng sẽ dạy cho cô bé biết cách quan tâm đến bản thân hơn, tự lập hơn, mong rằng trong tương lai cô bé sẽ biết yêu thương và bảo vệ bản thân tốt hơn mẹ của cô bé.
Vì tim của Liễu Liên Chi đã không còn như trước, nên bà ấy thường không ra ngoài trừ khi phải có chuyện khiến bà đích thân ra mặt, mặc dù bà ấy đã thành lập công ty xây dựng nhưng Thẩm Khánh Hà sẽ lo toàn bộ công việc.
Khi một người già đi, điều người ta quan tâm nhất chính là bạn cũ.
Vì bà không thèm nói chuyện với loại người xấu xa như Sở Xuân Đình, thế nên bà cũng ít nói chuyện điện thoại với ông cụ, nhưng gần đây bà ấy lại rất chú ý đến tình hình sức khỏe của ông cụ, hơn nữa Sở Xuân Đình gần đây đang làm chuyện lớn, bây giờ cháu gái của bà ấy đến đây, đương nhiên bà ấy phải hỏi: “Ông ta nói đến nước M để lấy “Cảnh Nhạc toàn thư” đúng không? Ông ta đã lấy được chưa?”
“Không phải đi lấy “Cảnh Nhạc toàn thư” ạ, ông cụ giúp cháu đi chụp “Cảnh Nhạc toàn thư”, hôm qua ông cụ đã về đến nhà, đợi đến đám cưới của Tiểu Thanh thì ông cụ đến tham dự, lúc ấy cháu sẽ sắp xếp hai người ngồi cùng nhau để có thể nói chuyện vui vẻ.” Lâm Bạch Thanh đáp.
Liễu Liên Chi nghe thế thì cảm thấy không vui: “Cách đây không lâu bà có gọi điện thoại, ông ta nói rằng đến nước M để thương lượng chuyện trả lại “Cảnh Nhạc toàn thư”, mang về cho cháu từ từ nghiên cứu, sao bây giờ lại biến thành chụp ảnh, không lẽ ông ta lại nói phét?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận