Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 473


Do Lâm Bạch Thanh đến có một tuần nên chỉ mang theo một đôi giày để thay, hơn nữa là một đôi giày da thoải mái bình thường, cô mang đôi giày thể thao màu trắng của thương hiệu ECCO do Cố Bồi mua giúp cô, lớp da màu trắng tinh, vừa mềm vừa thoáng khí, kiểu dáng trông rất đẹp, Lâm Bạch Thanh rất thích nó, trước giờ luôn mang nó theo.
Buổi sáng cô mang đôi dép lê, bây giờ mới thay giày.
Nhưng cô vừa định bước vào cửa thì thấy có người giúp việc đạp lên đôi giày cô vừa đặt ở cửa.
Mà Tào Chi Phương còn đưa thỏ con cho người giúp việc, người giúp việc ấy nhận lấy con thỏ rồi đặt vào giày của cô.
Thỏ con ngọ nguậy muốn ra ngoài nhưng vì mõm giày quá nhỏ nên không chen ra được.
Tào Chi Phương và người giúp việc nháy mắt với nhau, sau đó âm thầm bật cười.
Có lẽ là muốn để thỏ con tiểu vào trong giày, hoặc là đi nặng cũng không chừng. Thì ra Tào Chi Phương và người giúp việc này đã kẻ tung người hứng, đối xử với Sở Xuân Đình như thế.
Trong cuộc sống hằng, thậm chí là chuyện rất nhỏ nhoi nhưng lúc nào cũng thích gây khó dễ, khiêu khích, khiến ông cụ tức giận la lối om sòm, những chuyện lại rất nhỏ chỉ là chút uất ức cỏn con của những con người độc ác, nếu như ông cụ tính toán, chửi mắng thì thằng con trai ông ta sẽ chê phiền, cảm thấy tính tình ông cụ rất tệ.
Nhưng nếu ông ta không la hét thì những chuyện ghê tởm như thế ai có thể nhẫn nhịn được chứ?
Lâm Bạch Thanh đứng bên ngoài một lúc, thấy Sở Thanh Tập đến thì cười hỏi: “Ông Sở, chú có biết Tào Chi Phương đã từng đưa cho người giúp việc tên mẹ Ngô một số tiền để bịt miệng không?”
Sở Thanh Tập nuốt bọt kem đánh răng xuống: “Có chuyện này sao?”
Lâm Bạch Thanh lạnh lùng cười: “Chú đúng là biết rõ còn tỏ ra ngu ngơ, nhưng cháu không phải cha chú, cháu không dễ bắt nạt thế đâu.”
Sau khi vào cửa, cô bắt con thỏ ra khỏi đôi giày mình ném về phía Sở Thanh Tập, nói: “Chẳng trách ông cụ xem thường chú, chú đúng thật quá ngu dốt.” Chuyện liên quan đến việc bỏ thuốc, người mù cũng có thể nghĩ được là do Tào Chi Phương làm nhưng ông ta lại không như thế, ông ta chọn tin tưởng Tào Chi Phương.
Cũng vì sự tin tưởng của ông ta mà Tào Chi Phương tưởng mình có thể khiêu khích cả Lâm Bạch Thanh.
Đạp giày của cô, bỏ thỏ con vào giày cô để nó tiểu tiện, những chuyện đê tiện như thế mà người đàn bà đó cũng nghĩ ra được.
Đúng lúc Tào Chi Phương đang đợi bác mình, bước ra khỏi phòng ăn, cười lớn nói: “Jenny, có lẽ bác em sắp đến rồi, hai chúng ta đi đón bác đi.”
Sở Thanh Tập vươn tay kéo Tào Chi Phương vào nhà vệ sinh, thấp giọng nạt nộ: “Mẹ Ngô nhận lệnh của cô nên mới đổi thuốc đúng không? Có cô muốn khiến ông cụ c.h.ế.t thật đúng không? Tào Chi Phương rốt cuộc cô đang nghĩ gì thế?”
“Jenny, em không có, anh nghe em nói, em không làm thật mà.” Tào Chi Phương cố gắng cứu vãn tình thế.
Sở Thanh Tập nói: “Cô cũng quá ngu ngốc rồi, những chuyện như thế tôi chỉ cần bảo A Thủy hỏi mẹ Ngô một tiếng là có thể tra ra manh mối rồi.”
“Jenny, em không làm thật, Jenny… Yean, Yean…” Bà ta sốt ruột, bắt đầu gọi Tiểu Nhã.
Sở Thanh Tập bịt miệng bà ta lại: “Mẹ nó cô im miệng cho tôi, nói cho tôi biết tại sao cô phải làm như thế?”
Tào Chi Phương thấy không giấu được nữa nên nhỏ giọng đáp: “Do lúc đó ông cụ đã nói rồi, ông ta muốn quyên góp hết toàn tài sản, không phải anh cũng đã từng nói nếu như ông cụ có thể đi sớm thì tốt biết mấy sao?”
Thấy Sở Thanh Tập không nói gì nên bà ta nói tiếp: “Chẳng lẽ những chuyện em làm không phải là chuyện mà chính bản thân anh muốn làm từ lâu rồi sao?”
Đúng vậy, ngày nào Sở Xuân Đình cũng nói muốn quyên góp hết tài sản cho viện bảo tàng Đông Hải, còn liên lạc với sở Văn Hóa Quảng Châu bàn bạc hết chuyện quyên góp tài sản, đúng thật là Sở Thanh Tập đã từng có suy nghĩ này, nghĩ ông cụ c.h.ế.t nhanh chút thì tốt biết mấy.
Nghe tin sau khi ông cụ về nước thì bị nhồi m.á.u não, chỉ còn một hơi thở cuối cùng nhưng ông ta cố ý không về, ông ta nghĩ nếu ông cụ c.h.ế.t thật thì mình sẽ có thể thuận lợi kế thừa tài sản rồi.
Ông ta sẽ cảm thấy đau lòng vì sự ra đi của cha mình, nhưng đồng thời cũng sẽ vui vì cha mình không quyên góp những món di vật văn hóa cho nhà nước khốn nạn kia. Ông ta thương cha mình nhưng cũng trông ngóng cho cha mình c.h.ế.t đi.
Nhưng trông ngóng ông cụ c.h.ế.t và hại c.h.ế.t ông cụ là hai chuyện khác nhau, g.i.ế.c cha sẽ gặp quả báo đấy.
Sở Thanh Tập biết chút huyền học* nên ông ta có thể thấy khi con người ta làm chuyện ác thì báo ứng sẽ ứng nghiệm lên người con cái họ.
(*) Huyền học: là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích “tam huyền” (Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch), về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận