Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 641


Lượng thông tin trong lời nói quá nhiều, bác sĩ Lưu và Mục Thành Dương đứng lên, nhìn chằm chằm Trác Ngôn Quân.
Giống như bà ta chính là người ăn cắp bộ kim châm cứu.
Mà về bộ kim châm cứu ở Linh Đan Đường, Lâm Bạch Thanh từng đặc biệt để cập đến, nói nó đã bị người nước N cầm đi khi đến trộm cách chữa bệnh đục tinh thể. Chuyện này tất cả mọi người đều biết, không ngờ người tới ngày hôm nay lại cùng là một người.
Đương nhiên nếu trong tay đối phương có kim châm cứu, không quan tâm đến người đó là người nước N thì đều là người ngoài đều phải trừng trị. Trác Ngôn Quân nở nụ cười, vừa cười vừa xua tay, giống như chuyện Lâm Bạch Thanh nhắc đến kim châm cứu là chuyện vô cùng buồn cười. Cười một lúc mới nói: “Lâm Bạch Thanh, tiền có thể đưa cho mày nhưng mày đừng mong nhớ kim châm cứu.” Mục Thành Dương thả lỏng, bác sĩ Lưu cũng lắc đầu, trong lòng nghĩ bộ kim châm cứu kia ai mà có thể đưa cho người khác được.
Lâm Bạch Thanh lạnh lùng nhìn Trác Ngôn Quân, mãi đến khi bà ta thấy cười không có ý nghĩa gì, cười không nổi nữa mới nói: “Trở về nói với người bệnh của bà, không giống với người trong đại lục, thích ăn chín, nhiệt độ cơ thể cân bằng với nguyên khí nên tỉ lệ mắc bệnh Parkinson mới không cao, dễ để khống chế mà người nước N lại thích ăn thức ăn sống, phần lớn là thể hàn. Parkinson là loại bệnh ưa cái lạnh ẩm ướt, một khi mắc bệnh thì sẽ phát tác vô cùng nhanh. Nếu không muốn biến thành một ông già ngốc nghếch thì nhanh chóng mang kim châm cứu của tôi đến, tôi sẽ chữa trị cho. Nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Trác Ngôn Quân thờ ơ hỏi lại, nụ cười đã thu lại. Bộ kim châm cứu ở chế thuốc Hàn Đường là thứ Hashimoto Juichi rất quý trọng, không dễ để ông ta giao ra.
Mà vừa rồi, thông qua quan sát, Trác Ngôn Quân phát hiện không chỉ có Lâm Bạch Thanh mà Mục Thành Dương cũng có thể chữa bệnh Parkinson. Nãy giờ bà ta không để ý lại chủ ý đến Mục Thành Dương, nhìn người ta từ trên xuống dưới một lần.
Mục Thành Dương hiểu được suy nghĩ của Trác Ngôn Quân, vội vàng xua tay nói: “Bác gái, tôi là học trò của Cố Minh, ngày bái sư đấy đã thề với sư tổ rằng cả đời này không chữa bệnh cho người nước N, tốt nhất bà đừng đánh chủ ý lên người tôi.”
“Người bệnh chính là phó chủ tịch nhà máy Hashimoto, chỉ cần cậu có thể chữa được thì bao nhiêu tiền tùy cậu ra giá.” Trác Ngôn Quân dịu dàng nói.
Mục Thành Dương liếc mắt nhìn Lâm Bạch Thanh, nói: “Nếu muốn tôi chữa bệnh thì tôi cũng chỉ một yêu cầu, kim châm cứu.”
Dừng một chút rồi lại thẳng thắn nói: “Tuy rằng tôi có chữa nhưng tôi chỉ biết cách chữa, không biết nguyên lý hình thành của bệnh. Nếu bệnh nhân của bà muốn tìm hiểu nguồn gốc của bệnh, muốn chữa khỏi hoàn toàn, mãi mãi không tái phát…”
Chỉ vào Lâm Bạch Thanh, anh ấy cười nói: “Trước mắt chỉ có em ấy biết.” Thế nên trung y có thể chữa bệnh Parkinson, còn muốn biết nguyên lý thì chỉ có Lâm Bạch Thanh.
Trác Ngôn Quân nhìn Lâm Bạch Thanh, trong mắt có phần ghét bỏ, oán hận nhưng cũng có chút hy vọng, mong chờ, còn có chút cầu xin. Giống một đứa trẻ bốc đồng thích ăn đường, đôi mắt mong chờ nhìn cô.
Cuối cùng cắn chặt răng, bà ta cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: “Lâm Bạch Thanh, trừ kim châm cứu tất cả đều có thể thương lượng. Mày coi như là đang giúp Pio trả nợ cho tao, giúp tao một lần, ok?”
Lâm Bạch Thanh lười dây dưa với bà ta, trực tiếp nói: “Nếu có kim châm cứu tôi sẽ chữa bệnh, nếu không có thì không nhận.”
Phải biết rằng gần đây Hashimoto Juichi đối với Trác Ngôn Quân không tệ, không những ở nhà qua đêm mà còn cho bà ta nhiều tiền tiêu vặt hơn bình thường, còn đồng ý ngồi xuống ăn sáng, nói chuyện cùng.
Dù Trác Ngôn Quân có ngốc cũng biết Hashimoto Juichi không phải đang hồi tâm chuyển ý, yêu thương bà ta một lần nữa mà là bởi vì quan hệ của Cố Bồi trong quân đội trong đại lục, vì y thuật của Lâm Bạch Thanh. Hashimoto Juichi muốn lợi dụng bọn họ, mượn sự trợ giúp từ bọn họ để đem thuốc hán phương vào trong nội địa đại lục.
Thế nên bởi vì con trai và con dâu bà ta có ích, có năng lực nên Hashimoto Juichi mới đối xử tốt với bà ta. Nếu bây giờ Lâm Bạch Thanh đồng ý giúp bà ta một phen thì bà ta có thể làm phu nhân chủ tịch nhà máy Hashimoto.
Nhưng nếu Lâm Bạch Thanh chống đối lại bà ta thì chắc chắn Hashimoto sẽ ly hôn với bà ta, đuổi bà ta ra khỏi nhà. Trác Ngôn Quân đã ăn nói khép nép, chủ động tìm đến làm hoà với con, nhận tội với con dâu. Nhưng Lâm Bạch Thanh vừa mở miệng ra đã muốn thứ quý giá Hashimoto Juichi, cái này thì sao bà ta có thể chuyển lời được? Thử tưởng tượng nếu bản thân nói cho Hashimoto Juichi rằng Lâm Bạch Thanh muốn kim châm cứu thì ông ta chắc chắn sẽ tức giận.
Bà ta đáng thương nói: “Lâm Bạch Thanh coi như tao cầu xin mày được không?”
Lâm Bạch Thanh lạnh lùng vô tình, cô đứng lên, bảo Mục Thành Dương: “Đóng cửa đi, chúng ta nên đóng cửa rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận