Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 657


Mà sáng sớm hôm nay, cô chuẩn bị đi trị liệu cho Hashimoto Juichi, Cố Bồi cũng đi theo.
Bỏ hết thiết bị và ngân châm chuyển đổi dòng điện của ngân châm và dược liệu có thể dùng vào hòm thuốc, hơn nữa vì để thể hiện thành ý, đổi được kim châm, cô còn viết lại cách châm lúc cô châm cứu thành giáo trình chi tiết.
Một quyển giáo trình, cô viết hơn năm mươi ngàn từ.
Lúc này Cố Bồi đang đọc giáo trình, Lâm Bạch Thanh cũng tìm cho anh một củ cải trắng dạy anh nên rút kim, vê kim và tiến, lui kim, hai người đang chơi đùa, Sở Xuân Đình lặng lẽ đi vào, nhìn thật lâu rồi chợt nói: “Cố Bồi, thử trên người tôi xem.”
Hai người quay đầu lại thì thấy ông cụ giơ tay ra, đã để lộ huyệt Hợp Cốc của mình rồi. Cố Bồi rút kim, lấy cồn lau rồi nói: “Ông muốn Thanh Thanh châm cứu cho ông nhỉ?”
“Cần con bé làm gì, bảo cháu làm ấy.” Sở Xuân Đình nói: “Yên tâm dũng cảm làm đi, dù châm tôi liệt cũng không sao, đừng lằng nhằng nữa, mau lên.”
Cố Bồi đã luyện với củ cải trắng nửa ngày rồi, cũng biết hết cách làm và độ sâu. Hơn nữa chỉ luyện ở phần tay cũng không đến nỗi châm vào một cái thì châm người ta bại liệt ngay.
Lúc chữa trị thật sự thì phải dùng điện châm, nhưng lúc này không cắm điện, anh đốt điếu ngải lên để hun kim trước rồi so với giáo trình vợ viết, mò huyệt vị bằng ngón tay, chờ kim nóng lên thì đo chuẩn vị trí đ.â.m vào, rồi nhìn giáo trình một cái, rút kim lên, tiện tay vê kim theo hướng 6 giờ, lại trở lại chỗ cũ, rồi rút kim chuyển đến hướng 6 giờ ngược chiều kim đồng hồ, cứ lặp lại như vậy ba lần, rồi đưa kim về vị trí cũ hướng 12 giờ, dù gì anh cũng là một bác sĩ ngoại khoa nên châm cũng ra dáng lắm, khi anh buông tay, châm lập tức nảy lên.
Lâm Bạch Thanh nhìn ra cửa: “Lạ thật, đã hẹn 10 giờ, sao xe vẫn chưa tới?”
Sở Xuân Đình lại nhìn Cố Bồi: “Cháu chỉ đọc giáo trình của Thanh Thanh, vậy mà có thể làm châm cứu?”
Cố Bồi thấy kim rung lên, cũng hỏi ông cụ: “Ông có cảm giác chứ, thấy thế nào?”
Châm cứu bệnh Parkinson, huyệt Hợp Cốc là huyệt vị quan trọng, Lâm Bạch Thanh từng giúp Sở Xuân Đình châm cứu, ông ta biết cách làm, cũng biết châm vào sẽ có cảm giác gì.
Mà lúc này, một người chưa từng làm châm cứu như Cố Bồi lúc cầm giáo trình cháu gái viết cũng có thể làm châm cứu, vậy nếu đưa thứ này cho Hashimoto Juichi, chẳng phải chứng tỏ rằng cũng dâng cả kỹ thuật châm cứu đi luôn rồi sao?
Đương nhiên lúc Lâm Bạch Thanh ký hợp đồng với Hashimoto Juichi đã nói phải đưa phương án chữa trị.
Nên cháu gái không hề làm sai, chỉ là người làm ông nội cảm thấy cháu gái chịu thiệt thòi, không thoải mái trong lòng mà thôi.
“Phương án chữa trị này, cháu định khi nào thì đưa?” Ông cụ hỏi cháu gái.
Lâm Bạch Thanh nói: “Ngày cuối nhỉ, đến khi ấy lấy nó đổi kim châm.”
Nhìn đồng hồ, cô lại nói: “Đã sắp 10 giờ 20 rồi, sao xe còn chưa tới nữa?”
Sở Xuân Đình cười cười: “Chắc chậm trễ trên đường ấy, Thanh Thanh cháu nghỉ chút đi, đừng quấy rầy Cố Bồi, để cháu ấy tiếp tục châm cứu cho ông.”
Nụ cười này của ông cụ làm Lâm Bạch Thanh thấy hơi lạ, chờ khi Trác Ngôn Quân gọi đến cô mới biết bốn chiếc xe Hashimoto Juichi phái đi đã bị đụng hư giữa đường cả rồi.
Mà nghe nói Trác Ngôn Quân gọi đến, ông cụ đứng dậy: “Đi thôi, ngồi xe Cố Bồi đi.”
Lâm Bạch Thanh đoán được ý của ông ta rồi: “Ông sợ Hashimoto giở trò trên xe nhỉ?” Lại nói: “Ông ta đến chữa bệnh đó, đây là lãnh thổ nước mình, ban ngày ban mặt, ông ta nào dám hại cháu, ông cũng cẩn thận quá rồi.”
Sở Xuân Đình cười cười, thờ ơ nói: “Dĩ nhiên là hôm nay không dám, nhưng đợi đến khi ông ta chữa khỏi bệnh rồi thì khó nói lắm.”
Thời thanh niên, ông cụ từng qua lại với người nước N nên hiểu tính tình của họ nhất, qua cầu rút ván, ăn no đập nồi, chính là nói họ.
Xe chỉ là chuyện cỏn con, với pháp luật trong nước thời nay, trị an cũng rất nghiêm minh, chỉ cần Hashimoto Juichi không muốn c.h.ế.t thì không dám hại Lâm Bạch Thanh một cách lộ liễu, nhưng điều Sở Xuân Đình muốn làm là khiến ông ta cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đương nhiên rồi, ông ta muốn mang cái gì đi ấy hả, đó cũng là chuyện cười, ở thành phố Đông Hải, trên địa bàn của Sở Xuân Đình, Hashimoto Juichi đừng hòng mang cái gì đi được.
Đưa mắt tiễn cháu gái lên xe rời đi, nhìn đằng sau xe còn dán bốn chữ “Xe chở mẹ bầu”, ông cụ cười cười.
Lại nói về một bên khác, chờ Cố Bồi đỗ xe xong, thư ký đã đến mở cửa rồi. Người mở mở cúi chào, nói bằng tiếng trung sành sỏi lưu loát: “Cô Lâm, anh Cố, mời đi bên này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận