Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 653


Nhưng anh vẫn ung dung để tờ báo đã cắt xong xuống, vuốt phẳng rồi mới nói: “Anh nghĩ, chắc từ những năm đầu 70 thì người đó là một trong những người có nhiệm vụ nghiên cứu sinh vật, nhưng có lẽ cùng với sự kết thúc của chiến tranh Lạnh, nhiệm vụ thí nghiệm tuyên bố tạm dừng, vì tính đặc thù của thân phận nên ông ấy mới buộc phải dùng cách ẩn danh đăng thành quả thí nghiệm của mình.”
Lâm Bạch Thanh càng nghĩ càng thấy đúng, vì năm 1991, cũng chính là năm ngoái, Liên Xô đã giải thể, cũng giải trừ cả nguy cơ chiến tranh sinh học trên toàn thế giới.
Mà trùng hợp là người đó cũng bắt đầu viết bài, đăng lên “Báo trung y Nội Mông” từ năm 91.
“Chờ sinh con xong nhé, anh đi nói chuyện với tham mưu trưởng Lục xem có thể tìm được người đó không, coi như là…” Cố Bồi cười, còn chưa nói xong, Lâm Bạch Thanh đã cướp lời hỏi: “Coi như là quà chào đời của con gái anh?”
Nói tới con gái, Cố Bồi lại nhớ ra một chuyện: “Con bé sắp ra đời tới nơi rồi, giờ anh có thể chọn tên rồi nhỉ?”
Với Lâm Bạch Thanh thì sự nghiệp quan trọng hơn, nên cô ước gì có thể đè đầu chồng bảo anh nhanh gọi điện thoại cho tham mưu trưởng Lục, gửi tài liệu của nhóm nhân viên nghiên cứu đó, nhanh tìm cái người có thể kết hợp trung y và khoa học hiện đại lại với nhau ấy, góp một viên gạch cho sự nghiệp trung y của mình.
Nhưng đối với Cố Bồi mà nói, công việc chỉ là công việc, tan làm rồi thì anh không nói chuyện công việc, chỉ quan tâm cuộc sống. Mà vì anh đã chịu ngược đãi vô nhân đạo hồi còn nhỏ nên Lâm Bạch Thanh cũng không nỡ giận, tuy cô sốt ruột nhưng tạm thời cũng chỉ có thể dằn lại.
Liên quan đến tên con, thật ra vì bận nên cô không quan tâm đến, nhưng lúc này thấy chồng mình mặt đầy mong chờ, cô vẫn phải tiếp tục dỗ anh: “Đừng gấp, hai hôm nữa nhé, em đưa tên con cho anh.”
“Được!” Cố Bồi nói.
Một cái tên còn hay hơn “Cố Nam Tinh”, quả thật Cố Bồi mong chờ vô cùng.
Tuy Cố Bồi tan làm rồi thì không thích tăng ca làm việc, nhưng hôm nay Lâm Bạch Thanh nhất quyết phải bắt anh tăng ca, móc “hợp đồng bảo mật” của Hashimoto Juichi từ trong túi ra, cô phải đưa Cố Bối đọc kỹ giúp cô, đề phòng cẩn thận, chứ đừng để không lấy được kim châm lại còn bị tên cáo già Hashimoto Juichi đó lừa.
Cố Bồi gấp tờ báo lại cất vào trong túi đựng đồ, giờ mới vừa đi trên đường vừa đọc bản hợp đồng. Quả thật, chắc chắn Hashimoto Juichi không phải là quân tử gì, nhưng ông ta sẽ không dám giở trò với chuyện chữa bệnh đâu.
Suy cho cùng ông ta đến để chữa bệnh trong âm thầm, mà một khi chuyện ông ta lấy kim châm để chữa bị tung ra, không những ông ta thân bại danh liệt, cũng không giữ nổi vị trí phó hội trưởng, nói không chừng nhà họ Hashimoto còn trục xuất ông ta ra khỏi môn hộ.
Nên toàn bộ bản “hợp đồng bảo mật” này cũng chỉ xoay quanh một chủ đề chính, chính là giữ bí mật. Đương nhiên, điều kiện cũng vô cùng khắt khe.
Hợp đồng quy định, Lâm Bạch Thanh thân là bác sĩ, chỉ có thể chọn một người đi theo mình, nơi chữa bệnh cũng do chính Hashimoto Juichi quyết định, hơn nữa chỉ nói cho Lâm Bạch Thanh trước khi cô xuất phát.
Cả quá trình, Lâm Bạch Thanh cũng phải ngồi xe do Hashimoto Juichi phái đến, mà trong quá trình chữa bệnh phải chấp nhận việc ghi hình lại toàn bộ.
Đồng thời cô còn phải bảo đảm rằng có thể nói cho Hashimoto Juichi biết hết tất cả nguyên lý hình thành, cách chữa, cách châm cứu của bệnh Parkinson một cách chi tiết nhất trong thời gian chữa bệnh.
Nhưng này chưa là gì, trừ phải nói ra thì Hashimoto Juichi còn yêu cầu Lâm Bạch Thanh viết một bài phương pháp châm cứu cho ông ta, chỉ có sau khi làm xong hết những chuyện này ông ta mới giao kim châm ra.
Cố Bồi biết Lâm Bạch Thanh xem trọng kim châm tới mức nào, cũng biết Hashimoto Juichi cứ nhất quyết chọn đến lúc Lâm Bạch Thanh sắp sinh, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu khắt khe đến thế, đương nhiên là vì cố tình làm khó, hoạnh họe cô.
Dĩ nhiên anh phải đi với vợ, nhưng chắc chắn anh không thể chỉ đi vậy thôi. Hiện nay, trong bộ đội, dù là thủ trưởng cũng không có quyền mang súng. Mà người sở hữu quyền hạn mang s.ú.n.g có bốn hạng người.
Một là nhân viên cảnh vệ, hai là lính đặc chủng, ba là bộ phận cơ mật, bốn là một vài nhân viên nghiên cứu phụ trách công việc bí mật.
Cố Bồi thân là nhân viên nghiên cứu, chuyên gia chiến lược y tế, vừa hay có quyền mang súng, nhưng phải làm đơn xin đeo s.ú.n.g ống, từ thân s.ú.n.g đến đạn đều cần phải đăng ký y hệt nhau, còn phải phê duyệt từng cấp bậc, vì quá rắc rối hơn nữa còn sống trong thời đại hòa bình, cũng không nhiều nguy hiểm phải phòng bị đến thế, nên từ khi đi làm đến nay, Cố Bồi chưa từng làm đơn, thậm chí còn nhét đơn xin dưới tận cùng của ngăn tủ.
Có điều giờ anh không thể không làm, không phải vì bản thân anh mà là vì an toàn của vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận