Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 698


Sau đó, cô nói với Cố Bồi: “Anh với mọi người nói chuyện trước đi, em ra đầu ngõ mua ít đồ ăn nấu sẵn, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối.”
Một người lính nhìn vào đồng hồ nói: “Không cần đâu chị dâu, chúng tôi phải vội đi báo cáo, không ăn cơm được đâu.”
Nhưng Tiết Sưởng lại vẫy tay nói: “Đi đi, đi đi, nhớ mua một ít tai heo và đậu phộng, mua thêm một túi giấm, chú thích ăn đậu phộng ngâm giấm, mua thêm vài chai *rượu xái nữa, chú muốn nói chuyện với vị bác sĩ quân y này một chút.”
(*) Rượu xái: rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60%: 70%).
Họ đến đây để xử lý vụ án của Trương Tử Cường, nếu Cố Bồi đã nắm được một ít thông tin thì tất nhiên Tiết Sưởng phải nói chuyện với anh, hỏi anh một chút thông tin. Chính từ đó, Lâm Bạch Thanh mới thật sự hiểu rõ mục đích lần này tới đây của Tiết Sưởng.
Cô vừa cười vừa gật đầu, đồng ý yêu cầu của Tiết Sưởng, nói: “Vâng chú.”
Nhưng khi cô chuẩn bị ra khỏi cửa, người lính đứng ở cửa nói nhỏ với cô: “Chị dâu, chị chỉ cần mua một chai rượu xái hai lượng thôi, đừng mua nhiều quá, sức khỏe đồng chí Tiết chúng tôi không tốt, hễ uống rượu là ói ra máu, bệnh dạ dày của ông ấy rất nghiêm trọng, không thể uống quá nhiều rượu.”
Lâm Bạch Thanh gật đầu, vẫn nói: “Được.”
Nhắc đến Tiết Sưởng, Lâm Bạch Thanh cũng rất đau đầu.
Người không biết quý trọng sức khỏe bản thân, hiện tại dạ dày và phổi đều bị nhiệt, mà người bị nhiệt dạ dày và phổi là người không nên uống rượu nhất.
Hơn nữa cần kiêng thịt cừu, chua cay, nhưng ở biên giới không thể tránh khỏi ăn thịt bò, thịt cừu, vì vậy ông ấy mới có mùi hôi cơ thể nặng như vậy. Nếu không chịu điều trị, nhiều nhất là hai hay ba năm, không bị ung thư phổi thì cũng bị ung thư dạ dày, ông ấy chắc chắn sẽ mắc bệnh. Mà chuyến này, ông ấy nói ông ấy đến đây là để giải quyết vụ án của Trương Tử Cường.
Mặc dù Lâm Bạch Thanh không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cô luôn cảm thấy lần này Tiết Sưởng đến đây với niềm tin là để hy sinh tại đây.
Nếu không, ông ấy sẽ không nói mãi về chuyện liệt sĩ, sẽ không nói mấy lời như muốn nhận cô làm con gái của mình.
Không biết nhiệm vụ mà ông ấy chấp hành lần này là nhiệm vụ gì.
Tất nhiên, Lâm Bạch Thanh không ở trong quân đội, cô không thể vi phạm quy định để đi nghe lén cuộc trò chuyện giữa Cố Bồi và Tiết Sưởng.
Bây giờ chỉ có thể xem ông ấy sẽ nói gì với Cố Bồi thôi.
Việc liên quan đến Trương Tử Cường, trong thời đại ngày nay, nếu một cảnh sát không đủ phẩm chất về mọi mặt, lại đi đến một nơi đầy nhân tài ẩn dật như thành phố cảng, nói không chừng ông ấy thực sự sẽ hy sinh ở đó.
Trước khi đi học lớp học ban đêm, Tiểu Thanh đã nấu hai món ăn ngày thường hay ăn, cô ấy cũng đã bắt cơm nhưng chỉ đủ cho hai vợ chồng Cố Bồi ăn.
Lâm Bạch Thanh đến tiệm bán đồ ăn sẵn ở đầu ngõ, mua một ít sườn xào chua ngọt, thêm một miếng chân giò giầm tương lớn, chọn thêm một vài miếng cá nhám xông khói béo bở, rồi mua đậu phộng ngâm giấm và tai heo như lời dặn của Tiết Sưởng, sau đó đến cửa hàng nhỏ do Triệu Tĩnh mở để mua một chai rượu xái, cô lại ôm Sở Sở mở cửa sau, lấy một ít dược phẩm từ tiệm thuốc, sau đó mới quay trở về nhà.
Mang thức ăn và đồ ăn đã nấu chín vào nhà trên, để cho mấy người Cố Bồi ăn trước, Lâm Bạch Thanh trở lại căn phòng phía Tây, dọn dẹp nhà cửa, ăn cơm, đút sữa cho con gái.
Sau khi có một chiếc thảm mềm mại, trải khắp căn phòng, Sở Sở vui đến nỗi quên cả việc uống sữa, một lát thì bò thẳng, một lát thì bò ngửa, cô mới không để ý một chút mà cái miệng nhỏ của cô bé đã sáp xuống hôn lên thảm.
Lâm Bạch Thanh vỗ vỗ cái thảm, kiên nhẫn nói: “Thảm bẩn lắm, Sở Sở chúng ta đừng hôn nó, được không con?”
Sở Sở vội vàng bò dậy, bò qua bên kia, nhăn mặt lắc đầu, bĩu môi, rồi lại bò trở lại, xoay quanh mấy bông hoa hướng dương to trên thảm.
Sau khi sinh con, mặc dù khứu giác của Lâm Bạch Thanh đã phục hồi nhưng không còn nhạy bén như trước khi mang bầu nữa. Hơn nữa cô chỉ có thể ngửi được mùi của hiện tại, một khi mùi đó tan biến thì cô sẽ không còn ngửi thấy nó nữa. Nhưng dường như Sở Sở không phải như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận