Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 784


Pete lớn lên ở nước M. Anh ta cũng ít có sự đồng cảm với Đại Lục, cũng không biết gì về Hashimoto nên mới nói như thế, tuy quan điểm của anh ta có thể thay đổi và cư xử như đạo đức giả nhưng anh ta vẫn rất thẳng thắn, Lâm Bạch Thanh rất ngưỡng mộ vì điều đó, sự giáo dục của Cố Khắc không tệ chút nào, ít nhất thì Pete và Cố Bồi đều rất ưu tú.
Ngày mai anh Hai Paul đến đây, còn ngày mốt thì anh Ba Plok sẽ đến.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy hứng thú với hai người đó.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy bọn họ ưu tú hơn cả Cố Vệ Quân hay anh em nhà Cố Ngao. Tất nhiên nếu nói chuyện này với Sở Xuân Đình thì cũng không có ý nghĩa gì.
Trong đầu ông cụ, chỉ cần là con cháu của Viêm Hoàng, lòng yêu nước đã khắc sâu vào trong DNA, đừng nói là Pete, trong mắt ông cụ thì hai người đó cũng không có chỗ đứng.
Tuy nhiên, Linh Đan Đường thuộc về Cố Minh, Lâm Bạch Thanh chỉ phát triển và điều hành nó theo tâm nguyện của thầy. Dựa trên tình cảm của cô với thầy, nếu bọn họ có bàn bạc thì cũng không bàn với Sở Xuân Đình.
Khoan đã, ông cụ một mực đòi bắt đứa trẻ đi, bây giờ ông lại đến đây, còn con của cô thì sao? Ông cụ sẽ không để hai bảo mẫu ở độ tuổi năm mươi giúp cô chăm sóc bọn trẻ. Cô rửa tay sạch sẽ ở lầu một, Lâm Bạch Thanh xoay người hỏi: “Sở Sở của nhà cháu đâu rồi?”
Nói đến đây, ông cụ dường như bị tổn thương nghiêm trọng, ông từ từ quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Lâm Bạch Thanh nhìn theo hướng ông cụ đang nhìn ra bên ngoài, cô liền thấy con gái mặc chiếc yếm màu xanh da trời, kèm theo chiếc áo khoác bằng nhung như lá sen, đội thêm chiếc mũ nồi, lúc này con bé đang ngồi xổm trong sân, học theo ông ngoại ngửi các loại dược liệu được lấy từ tầng hầm.
Có rất nhiều dược liệu được cất trong tầng hầm, mỗi tháng Lâm Bạch Thanh sẽ đi xuống một chuyến, dọn dẹp các cửa thông gió, quét dọn vệ sinh sạch sẽ và đặt thêm thuốc diệt côn trùng.
Vì Sở Sở còn nhỏ nên cô cũng chưa bao giờ mang con gái đến dược đường, cô bé cũng chưa từng thấy chúng.
Tuy nhiên, tất cả những dược liệu trong tầng hầm đều là những loại thuốc yêu thích của Sở Sở, chúng đều có mùi nồng hơn những loại còn lại.
Trong số đó có trần bì để lâu năm, sừng tê giác, còn có những loại đã bị cấm sử dụng như hổ cốt, xạ hương, long não.
Hiện nay, vì quy định của quốc gia nên chúng không thể dùng làm thuốc, nhưng Lâm Bạch Thanh cũng đã cất giữ các mẫu khẩn cấp, đề phòng các tình huống có thể cứu chữa trong thời kỳ cấm vận hoàn toàn, cô cũng có thể lặng lẽ lấy ra sử dụng.
Mặc dù Sở Thanh Đồ nghiên cứu dược liệu, nhưng ông ấy cũng chưa từng thấy qua những loại dược liệu quý giá này, vì thế liền lấy ra một ít chuẩn bị nghiên cứu. Khó trách Sở Xuân Đình lại tổn thương đến thế, suýt chút nữa thở không ra hơi.
Lúc này Sở Sở đang cầm một cái sừng tê giác lớn, ngửi ngửi, sau đó nói gì đó với Sở Thanh Đồ.
Sở Thanh Đồ cũng không để ý đứa trẻ nghe có hiểu hay không, ông ấy giải thích một cách kiên nhẫn: “Ngửi được một mùi hương thơm ngát, mùi tựa như mùi của ngưu hoàng, hình như còn có một ít mùi dầu mè nữa, cháu biết không, mùi dầu mè là mùi riêng biệt của tê giác châu Á, trong khi những loài tê giác khác chỉ có mùi tanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến dược tính của tê giác châu Á tốt hơn những loài còn lại.”
Không biết Sở Sở có nghe hiểu được hay không, từ khi con bé này thức dậy thì hết đứng trên bàn rồi dựa trên tường, giống như mặt trời nhỏ vậy, nhưng khi bình tĩnh thì lại trở nên an tĩnh và im ắng.
Người xưa có câu, tính cách của con bé được thể hiện thông qua tám từ: “Tĩnh nhược xử nữ, động nhược thoát thố”. (1)
(1) Khi yên lặng thì bẽn lẽn, an tĩnh như con gái chưa chồng, khi hoạt động thì nhanh như thỏ.
Dạy con từ thuở còn thơ, hiển nhiên rằng chẳng cần đến mẹ, dưới sự ảnh hưởng của ông ngoại, Sở Sở đã tự giác ngộ và bắt đầu hành trình trung y của con bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận