Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 677


Sở Xuân Đình bị chọc tức đến nỗi hai cánh tay run lên bần bật, ông ta là một người phản nghịch trời sinh, vốn chỉ tò mò về đứa bé nhưng Cố Bồi lại không cho nhìn mặt, điều này đã hoàn toàn khơi dậy tinh thần chống đối trong ông ta, nhưng ông ta lại không tức giận, hơn nữa còn bắt đầu cãi ngang với Cố Bồi, mắt đảo một vòng, sau đó ông ta đã nghĩ ra cách chèn ép khiến Cố Bồi phải cúi đầu, đưa đứa bé cho mình bế.
Trong lòng ông ta đầy mưu mô quỷ kế, còn cười hi hi một cách rất tự nhiên, lúc này ông ta không nhìn đứa bé nữa là cố ý nhắc đến Hashimoto Juichi: “Cố Bồi, tôi nghe nói Hashimoto Juichi là cha kế của cháu, ông ta hành hạ Thanh Thanh nhà chúng tôi đang mang thai nhưng vẫn phải chữa bệnh cho ông ta, còn làm gãy kim châm, theo cháu thấy thì chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”
Cố Bồi chau mày lại không nói gì.
Sở Xuân Đình nói tiếp: “Tôi nghe nói cháu đã đốt hết băng ghi hình rồi, nhưng bản thân ông ta là một bác sĩ nổi tiếng, cũng nghe Thanh Thanh nói nhiều như thế, sau khi về dựa theo trí nhớ của mình chắc cũng có thể nhớ lại quá trình chữa trị căn bệnh Parkinson chứ nhỉ?
Bản thân Hashimoto Juichi là một bác sĩ trung y, trừ việc châm cứu chi tiết ra thì các thứ như đơn thuốc cũng đã lấy được rồi.
Nhưng đáng giận hơn là ông ta cố ý nhân lúc Lâm Bạch Thanh sắp sinh, như những gì Sở Xuân Đình, lúc đó ông ta ôm trong lòng suy nghĩ muốn hại người, muốn khiến Lâm Bạch Thanh, vị bác sĩ có tiếng là có thiên phú trong ngành trung y đây xảy ra chuyện, quả nhiên là lòng lang dạ sói.
Nhưng cho dù là Cố Bồi hay Lâm Bạch Thanh cũng không làm gì được ông ta.
Thấy Cố Bồi không nói gì, Sở Xuân Đình nở nụ cười xót xa, còn cố ý châm chọc anh: “Đàn ông nhà họ Cố các cháu đúng là, ai nấy cũng khoan dung rộng lượng và ai cũng có thể bắt nạt được!”
Ông cụ này đúng là miệng mồm độc thật, lòng Cố Bồi đã đủ khó chịu rồi mà ông ta cứ phải động vào nỗi đau của người ta.
Lâm Bạch Thanh cố gắng dịu dàng hết sức: “Ông Sở, kim gãy rồi không thể phục hồi nguyên vẹn được nhưng nó vẫn có thể chữa bệnh được mà, cháu đã lấy được kim rồi, đưa ra phương pháp chữa bệnh cho Hashimoto Juichi cũng là chuyện rất bình thường. Chuyện này đã qua thì chúng ta không nhắc đến nó nữa có được không?” Sau đó cô nói tiếp: “Đây là chuyện của Linh Đan Đường cháu, không liên quan gì đến Cố Bồi cả.”
Cố Bồi là một chuyên gia có tên trong danh sách quân đội, nhưng vì cô mà anh xin cấp súng, thậm chí còn nổ súng, một khi cướp cò sát thương người khác thì anh cũng sẽ rước phiền phức vào người. Linh Đan Đường chỉ thuộc về một mình Lâm Bạch Thanh, theo như cô thấy thì chồng mình đã làm rất nhiều chuyện vì mình rồi.
Sở Xuân Đình cười, bình tĩnh nói: “Cái gì mà kim gãy rồi không phục hồi lại được, cái gì gọi là chuyện đã qua rồi…” Lúc này bỗng nhiên có người gõ cửa, cắt ngang lời ông cụ.
Cố Bồi quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi thì hỏi: “Đồng chí, có phải anh đi nhầm phòng rồi không?”
Người đó nhìn xung quanh một lượt rồi xông thẳng về phía Sở Xuân Đình, tươi cười nói: “Ông Sở, sao ông ra ngoài không mang điện thoại theo, cũng để tôi dễ tìm ông hơn, tôi tìm ông hết nửa ngày trời rồi đấy.”
Sau đó nói tiếp: “Ông phải lo liệu cuộc giao lưu thư pháp của Sở Thương mại chúng ta và khách quý đến từ nước N đấy, ông xem nên chọn ngày nào, sau đó tổ chức ở đâu, cụ thể phải sắp xếp thế nào, Trần Thính bảo tôi đến tìm ông để thương lượng.”
Người này là nhân viên của Sở Thương mại, đến đây để lo liệu cho buổi hội nghị giao lưu thư pháp của Trung Quốc và nước N.
Sở Xuân Đình đến đây đã nửa ngày nhưng đứa bé lại cách ông ta tận hai mét, mỗi lần thấy hai bàn tay nhỏ nhắn đưa ra khỏi lớp tã bọc vẫy vẫy thì ông ta lại thẫn thờ vì không biết bé con ấy trông như thế nào.
Bây giờ ông ta vừa tức giận vừa buồn phiền, ra hiệu cho nhân viên ấy rời đi trước rồi quay sang nói với Cố Bồi: “Trước giờ tôi chỉ tin một câu nói, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không thì lửa sẽ lan ra không ngừng, chỉ cần mùa xuân đến thì ắt sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận