Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 924


Paul bị làm cho khiếp sợ, nhìn Lâm Bạch Thanh: “Thật sao?” Rồi hỏi tiếp: “Trung y thật sự có thể g.i.ế.c người vô hình sao?”
Tây y có thể g.i.ế.c người vô hình thì Paul biết, chẳng lẽ trung y cũng thế? Lâm Bạch Thanh mím môi mỉm cười, xem như ngầm thừa nhận.
Tây y muốn g.i.ế.c người, dù sao vẫn phải có thuốc, nhưng trung y thì khác, nếu thật sự có ý đồ xấu, chưa cần nói tới điện châm, chỉ ngân châm bình thường, bác sĩ có thể dùng nó để chữa bệnh, nhưng nếu thật sự muốn g.i.ế.c người, chẳng qua chỉ là chuyện đ.â.m sâu hơn một tấc mà thôi.
Nếu lúc trước Lâm Bạch Thanh thật sự muốn g.i.ế.c Hashimoto Juichi, thì đã g.i.ế.c từ lâu rồi, cần gì để ông ta sống thêm ba năm, cho tới tận bây giờ? Nói ra vẫn là Trác Ngôn Quân ngu ngốc, tầm nhìn hạn hẹp, lại ích kỷ.
Với loại người như vậy, Lâm Bạch Thanh cũng lười giải thích. Cho nên mặc dù nếu cô khuyên thêm vài câu thì có lẽ Trác Ngôn Quân sẽ đồng ý chữa trị, nhưng cô cũng không khuyên.
Hơn nữa, tuy Trác Ngôn Quân bị con trai dùng quyền uy ép buộc mà phải đồng ý để Lâm Bạch Thanh hỗ trợ chữa bệnh, nhưng dù sao bà ta vẫn không nguyện ý tin tưởng con dâu, sợ đối phương muốn hại mình, suy nghĩ làm như thế nào mới có thể từ chối việc này.
Bà ta ngồi trên ghế, trùng hợp đối diện cửa, bà ta thấy cửa bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng bên ngoài lại không có người, trống trơn, trong khoảnh khắc, bà ta tưởng rằng Hashimoto Koyasu phái sát thủ đến g.i.ế.c mình, mà bà ta tốt xấu gì cũng là mẹ, vào lúc này phản ứng theo bản năng là đóng cửa, bảo vệ đứa nhỏ.
Cho nên hai anh em Cố Bồi vẫn đang nhìn bà ta, muốn khuyên bà ta nhưng đột nhiên bà ta nhảy dựng lên từ trên ghế, nhào về phía cửa.
Có điều bà ta mới há mồm, còn chưa kịp hét lên một tiếng thì lại đứng ngây ra.
Hóa ra là Sở Sở, mặc áo cổ tròn không tay, áo ba lỗ vải lanh màu hồng phấn, quần thụng, đứng ở cửa.
Khi nhìn thấy phòng chứa đầy người, bà nội còn đang lao về phía mình, cô bé nhoẻn miệng cười. Trác Ngôn Quân bị giật mình, sợ dọa đứa nhỏ nên quỳ xuống đất và ôm đứa nhỏ vào trong ngực.
Đây là lần đầu bà ta ôm Sở Sở, đã bao nhiêu năm, bà ta chưa từng ôm một cô gái nhỏ giống như bây giờ. Cảm xúc con người rất phức tạp.
Trác Ngôn Quân biết rõ mình hổ thẹn với Cố Bồi, nhưng bà ta cũng không bởi vậy mà thích anh, chỉ là muốn bù đắp cho anh mà thôi. Mà Lâm Bạch Thanh thì sao, con dâu của bà ta, con trai bảo vệ người phụ nữ kia như mạng sống, đương nhiên bà ta cũng không thích.
Nhưng Sở Sở thì khác, con mắt của cô bé vừa tròn vừa to, làn da trắng trẻo mịn màng, không giống Koshi mắt nhỏ, mặt tròn, nhưng tính cách của cô bé lại giống hệt Koshi, vô cùng vui vẻ, dễ gần và vô lo vô nghĩ.
Trác Ngôn Quân véo cục thịt nhỏ mềm mại mập mạp này, ngửi mùi sữa thơm trên người cô bé, dường như lại lần nữa có con gái, trở về khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời bà ta.
Bà ta sẵn sàng giao lại toàn bộ cổ phần cho Sở Sở, cũng không phải là bởi vì Cố Bồi ép buộc mà là tự nguyện, bà ta xuất phát từ sự áy náy với đứa con gái đã qua đời và tâm lý muốn bù đắp, nên mới muốn trao hết tất cả cho Sở Sở.
Lại nói, vợ chồng Cố Bồi thấy cơ thể nhỏ bé như Sở Sở có thể tự mở cửa, lặng lẽ tự chạy ra ngoài mà bị doạ đến mất hồn mất vía, trạng thái tinh thần của Trác Ngôn Quân lại không ổn định, thấy bà ta ôm con gái vào ngực, hai người đều giật mình, thậm chí Lâm Bạch Thanh âm thầm vận khí, sẵn sàng chuẩn bị ra đòn.
Cũng may, xem ra trạng thái tinh thần Trác Ngôn Quân vẫn tốt, hai người cũng không tiện động tay, chỉ nhìn.
Trác Ngôn Quân thử hai lần, muốn bế đứa nhỏ, nhưng sức lực của bà ta quá yếu, Sở Sở lại rất chắc khỏe, bà ta bế không nổi, cũng đành phải thôi.
Ôm đứa nhỏ quay đầu lại, bà ta nói: “Pio, mẹ bằng lòng tặng mọi thứ của mình cho Sở Sở, là bởi vì cả đời này Koshi của mẹ bất hạnh và đáng thương, chuyện này đều không liên quan gì đến Tiểu Lâm và con, mẹ sẽ tự quản lý tốt tiền của mẹ, cho đến ngày mẹ nhắm mắt, còn Sở Sở, cũng nhất định phải đủ 18 tuổi, mới có thể kế thừa phần tài sản kia.”
Và dứt khoát nói: “Mẹ chỉ cần uống đơn thuốc con kê là được rồi, không cần thuốc của Tiểu Lâm!”
Người phụ nữ này vui buồn thất thường, dường như luôn có thể ở ngã ba số phận, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, hai người con trai cũng biết bà ta bướng bỉnh không khuyên được, nên tạm thời không khuyên.
Đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người nên đi ngủ, nhưng bà ta ôm lấy Sở Sở, ngửi một chút, lại sờ một chút, bóp một chút, Sở Sở vừa rồi chạy qua chạy lại trong phòng hồi lâu mới chuồn ra ngoài, đứa nhỏ đã buồn ngủ, cô bé cũng ngoan, không khóc, cũng không quấy, nhưng mắt díu mơ màng, ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ, cứ như vậy mà nằm sấp xuống.
Cuối cùng khi Lâm Bạch Thanh đưa tay ra lần thứ ba, Trác Ngôn Quân mới trả lại đứa nhỏ cho cô. Nhưng lại nói: “Tiểu Lâm, bất hạnh cả đời tôi bắt nguồn từ cái c.h.ế.t của con gái của tôi, cô nhất định phải chăm sóc Sở Sở thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận