Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 909


Sở Thanh Tập lập tức tức giận: “Thanh Thanh, đây là một cơ hội hiếm có, người ta không có võ cũng muốn múa vài đường để phô trương thanh thế, võ nghệ của cháu đỉnh như vậy sao không thể hiện ra cho mọi người xem.”
Lâm Bạch Thanh lười nói tiếp với ông ta, lắc đầu nói không cần thiết rồi quay lưng định đi.
Sở Thanh Tập cũng mặc kệ trên sân khấu đang có người phát biểu, bất chợt đưa tay ra nắm lấy vai cô, kéo cô lại, lòng bàn tay nhắm thẳng vào đỉnh đầu cô, nhưng gần tới đỉnh đầu thì đột ngột dừng lại, cười nói: “Thể hiện xíu đi, cha con không được nổi tiếng vì vấn đề chính sách thì cũng thôi, người vất vả nhất trong cuộc họp này là con chứ ai, con không lộ diện, không nổi tiếng, cứ vất vả không công như vậy thì sao được?”
Thấy cháu gái trừng mình, ông ta thu tay lại, nói: “Cháu xem, mấy giáo sư đại học Hồng Kong kia danh tiếng lớn đến mức nào, mỗi người có vài cái danh hiệu, toàn là tiến sĩ, thạc sĩ. Còn cháu thì sao, tuy là thành viên của đoàn chủ tịch nhưng học vấn của cháu chỉ viết là cử nhân đại học, vậy thì những giáo sư đại học Hồng Kong kia sẽ phục cháu không, cả đám bác sĩ nước N kia nữa, sẽ phục cháu sao?”
Nói thẳng ra, tuy rằng những giáo sư đại học Hồng Kong, bác sĩ nước N và cả người trong giới y học phương Tây đều khuất phục trước trung y, nhưng do Sở Thanh Đồ không thể nổi tiếng nên bọn họ cho rằng mọi thứ từ đẩy lùi bệnh xơ gan đến liệu pháp điện châm chống ung thư đều là tài sản chung của cả giới trung y chứ không phải của riêng Linh Đan Đường hay Lâm Bạch Thanh.
Ví dụ như các bác sĩ nước N, mặc dù công nhận khả năng của trung y đại lục nhưng họ không biết Lâm Bạch Thanh tài giỏi đến mức nào. Chữa bệnh tại chỗ tất nhiên là tốt, nhưng hiện tại không có bệnh nhân thì chữa kiểu gì?
Sở Thanh Tập nóng lòng muốn làm cho cháu gái nổi tiếng nên muốn cô biểu diễn một màn võ thuật để hạ màn.
Lâm Bạch Thanh không thích kiểu trẻ con như ông ta, cũng không quan tâm đến danh vọng. Cô không thèm tranh cãi với Sở Thanh Tập, thấy ông ta giữ vai mình không buông thì cũng bực, nhấc chân lên đá.
Sở Thanh Tập nóng lòng muốn để cháu gái mình biểu diễn chút võ thuật của con bé, thấy cô ra tay, không những không sợ hãi mà còn thấy chiêu nào phá chiêu đó, cứ thế đánh nhau với Lâm Bạch Thanh.
Vừa đánh ông ta vừa nói: “Mau đi đi, lên sân khấu nói với khách khứa, lát nữa chú Hai sẽ lên sân khấu luyện tiếp cùng cháu.”
Lâm Bạch Thanh thấy ông lão này thực sự rất phiền phức, còn hơn cả Sở Xuân Đình.
Nếu không phải ông ta lấy lại máy hồi sức từ chỗ Hashimoto Juichi, còn lấy lại được rất nhiều sách y thì cô nhất định phải dạy cho chú Hai này một bài học nhớ đời.
Cô kìm nén cơn giận, phá liên tiếp vài chiêu rồi giải thích: “Chú Hai, võ thuật không quan trọng, hơn nữa nếu cháu tự đề nghị lên sân khấu biểu diễn võ thuật thì chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị bản thân, vậy nên bỏ đi.”
Sở Thanh Cơ nghĩ thấy cũng đúng, thu tay lại, nói: “Như này nhé, chú lên sân khấu rồi mời cháu, vậy thì cháu sẽ không bị mất giá trị. Đến lúc đó chúng ta lên sân khấu tỷ thí một phen, để phóng viên chụp ảnh, thế là ngày mai chúng ta có thể nổi tiếng khắp thành phố cảng rồi.”
Nói thì chậm nhưng thực ra rất nhanh, ông ta đang nhiệt tình lên kế hoạch thì thấy vẻ mặt Lâm Bạch Thanh thay đổi, cô gạt ông ta ra, quay người chạy mất.
Sở Thanh Tập không đề phòng, sức Lâm Bạch Thanh lại lớn nên ngã nhào ra đập vào loa. Chỉ thấy loa phát ra một tiếng đùng, kéo theo dây điện, khi dây điện bị kéo xuống, đèn huỳnh quang trên tường cũng loảng choảng rơi xuống theo.
Ngay lập tức, tấm màn lớn trên sân khấu kêu leng keng rồi đóng lại trong phút chốc.
Sở Thanh Tập ngơ ngác đứng dậy, chỉ thấy trên sân khấu vang lên tiếng bộp bộp, thầm nghĩ diễn đàn đang tốt đẹp mà đến lúc sắp bế mạc lại bị phá hỏng ư?
Sở Thanh Đồ vẫn luôn ngồi ở hàng đầu tiên, đây là diễn đàn do con gái ông ấy tổ chức, đương nhiên ông ấy rất coi trọng nó.
Ông ấy không nhìn thấy sự tranh chấp giữa em trai và con gái mình, đến khi ông ấy nhận ra vấn đề vừa hay là lúc em trai Sở Thanh Tập đang nằm trên dàn loa. Tuy tính cách ông ấy tốt nhưng cũng có lúc nóng nảy, ông ấy tưởng là do em trai gây họa nên lập tức đứng dậy.
Sau khi ông ấy nhìn về phía này, tất cả các vị khách trong hội trường cũng đang nhìn về phía này.
Sở Thanh Tập thầm nghĩ rõ ràng là Lâm Bạch Thanh đẩy mình, vậy mà giờ mọi người lại nhìn ông ta như thể ông ta là người gây chuyện.
Đúng là còn oan hơn cả Thị Mầu.
Nhưng ngay sau đó, mọi người trong hội trường đều bị Lâm Bạch Thanh thu hút.
Trước tiên cô chạy đến chỗ Thẩm Khánh Nghi, giật lấy hộp thuốc trong tay bà ấy, lấy ống nghe từ trong đó ra, quay đầu nhìn về phía xa, dứt khoát nhảy lên bàn rồi từ trên bàn bắt đầu chạy.
Đây là hội trường, đông người nên biến số cũng rất lớn.
Cô đang chạy, bỗng nhiên có một người đứng dậy. Thấy không kịp tránh, Lâm Bạch Thanh giơ tay chống lên vai người nọ, sau đó xoay một trăm tám mươi độ, đến khi người nọ phản ứng lại thì cô đã ở trên chiếc bàn khác rồi. Kế đến, cô vừa nhét quai nghe vào tai vừa áp chum nghe vào tim một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận