Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 536


Hai người đi cùng nhau, thật ra không chỉ có cô ấy mà rất nhiều người ở bệnh viện quân y đều tò mò về mối quan hệ giữa Liễu Liên Chi và Lâm Bạch Thanh, có điều Trương Nhu Giai và cô là bạn học, dễ hỏi hơn một chút, cô ấy nói: “Bạch Thanh, tôi và cậu cùng đi học, lúc ấy cậu xuất sắc hơn bọn tôi một chút nhưng cũng không xuất sắc đến mức như thế, mấy ngày nay tôi nghe người ta nói vì cậu chữa bệnh của Liễu Liên Chi tốt lên nên bà ấy muốn cho cậu kế thừa toàn bộ tài sản.”
Cô ấy nói tiếp: “Tôi không nói bậy đâu, do bà cụ cứ ở trong bệnh viện của chúng tôi suốt, từng thuê luật sư vài lần, có y tá nghe được.”
Lâm Bạch Thanh thầm nói cho dù một bà cụ bị điên, có thể đưa toàn bộ tài sản cho một bác sĩ chỉ vì người đó chữa bệnh cho mình sao, đó chính là mơ mộng hão huyền.
Liễu Liên Chi cho cô thứ này thứ kia là bởi vì cô là cháu gái của bà ấy. Nhưng tạm thời chuyện này cũng khó nói nên cô hỏi: “Vậy coi như mảng trung y của bọn tôi có triển vọng phải không?”
“Rất có triển vọng. Đúng rồi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy Mục Thành Dương khá tốt, tôi nghĩ mình vẫn có thể tiếp tục ở bên anh ấy, nhưng tôi tự ra mặt thì không ổn, hay là cậu nói giúp tôi được không?” Trương Nhu Giai nói.
Lâm Bạch Thanh đứng lại tại chỗ, sờ đầu nói: “Chết, đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có việc bận.”
“Chuyện gì thế, không cần phải vội, ăn sáng xong rồi tính sau?” Trương Nhu Giai đề nghị.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Lâm Bạch Thanh lấy điện thoại ra từ trong túi rồi lắc lắc, nói: “Chuyện rất quan trọng, tôi không ăn sáng với cậu được, để hôm khác chúng ta đi ăn nhé, đến lúc đó tôi mời cậu.”
Ai mời ăn sáng cũng không quan trọng.
Nhưng thông qua những việc mà Lâm Bạch Thanh đã từng trải khi mở phòng khám vào khoảng thời gian gần đây, Trương Nhu Giai bỗng phát hiện ra phòng khám trung y có triển vọng vô hạn nên cô ấy muốn quay lại với Mục Thành Dương, đây mới là chuyện quan trọng.
Nhưng Lâm Bạch Thanh còn chưa đồng ý, sao lại bỏ chạy rồi?
Tất nhiên là Lâm Bạch Thanh muốn chạy, bởi vì Mục Thành Dương và Tiểu Thanh khá hợp, cho dù đến cuối cùng hai người có thể thành đôi hay không, cô vẫn hy vọng đoạn tình yêu ngọt ngào này của em gái không có trắc trở.
Từ ngày hôm qua, cô vẫn luôn chờ cuộc gọi điện từ Sở Thanh Tập, sáng sớm hôm nay, cuối cùng ông ta cũng gọi đến.
Tuy rằng luôn có nhiều sự thay đổi bất ngờ, nhưng không thể không nói, nếu mọi người đồng lòng với nhau, cùng nhau giải quyết một việc thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Bạch Thanh.
“Thanh Thanh, chú đang ở nhà mẹ cháu mà gọi điện cho cháu.” Sở Thanh Tập nói.
Lâm Bạch Thanh cầm chiếc điện thoại như đang cầm gạch, đi ngang qua một hàng quán bán bánh trứng ở ven đường, vừa lấy tiền mua bánh vừa hỏi: “Bà ấy có chấp nhận được không, tâm lý có gì không ổn không, định thế nào, mẹ cháu đâu?”
Thật ra câu chuyện khá dài.
Hơn nữa giờ phút này Sở Thanh Tập đang đầu rơi m.á.u chảy, ngồi ở trong nhà Thẩm Khánh Nghi, bị trói tay ở sau lưng, ngồi trên một chiếc ghế, nhưng ghế bị đổ, cả người ông ta ghé sát vào điện thoại, đang gọi điện một cách khó khăn.
Đúng thế, ông ta tìm được Thẩm Khánh Nghi, còn kể lại tất cả mọi chuyện cho bà ấy. Sau đó ông ta bị Thẩm Khánh Nghi đánh, sau đó nữa thì bị trói lại. Mà nếu muốn nói sao người thông minh như Sở Thanh Tập lại bị trói thì phải kể từ đầu.
Đầu tiên, về vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa”, thật ra Thẩm Khánh Nghi biết bản thân bị oan từ lâu.
Bà ấy là một người phụ nữ, lúc ấy chỉ muốn phản kháng chứ không muốn g.i.ế.c người, hơn nữa bà ấy biết tên cặn bã kia sống rất hỗn loạn, lúc nào cũng có thể chết, cho nên bản tin vừa được tung ra, bà ấy biết mình bị oan, gánh trên lưng tội g.i.ế.c người.
Đồng thời bà ấy cũng biết, dù là cảnh sát hay là thế lực ngầm ở thành phố cảng, bà ấy đều không chống lại được.
Vì vậy bà ấy mới sống lưu vong ở nước ngoài suốt hai mươi năm.
Sở Thanh Tập không có chiến lược giống như Lâm Bạch Thanh, vừa tới cửa đã nói thẳng vào vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa”.
Hơn nữa còn tự giới thiệu dõng dạc rằng ông ta là em chồng của bà ấy, lúc đó lập tức khiến Thẩm Khánh Nghi bị sốc.
Bà ấy giả bộ tin, mang cho Sở Thanh Tập ly nước.
Nhưng vào lúc ông ta buông lỏng cảnh giác, bà ấy vòng tay cầm gậy bóng chày rồi đập mẻ đầu ông ta, còn trói ông ta lại.
Mà sau khi bị sứt đầu chảy máu, Sở Thanh Tập với một cái đầu đầy m.á.u kiên trì nói hết tất cả mọi chuyện với Thẩm Khánh Nghi.
Cũng may là vì Thẩm Khánh Nghi có tiền án, không dám báo cảnh sát nên ông ta mới không bị cảnh sát bắt đi.
Thật ra hai người làm khổ nhau cả ngày, bây giờ là ban đêm, Thẩm Khánh Nghi sợ Sở Thanh Tập chảy m.á.u đến c.h.ế.t nên đi ra ngoài mua băng gạc, thuốc cầm máu, còn ông ta bị trói chặt vào cái ghế.
Sở Thanh Tập ngọ nguậy hồi lâu mới lấy được điện thoại của mình, dùng cằm bấm gọi điện cho cháu gái. Hiện trường toàn m.á.u thịt lẫn lộn.
“Bà ấy có chấp nhận chuyện mà chú nói không, chú có nói gì về Sở Thanh Đồ và Liễu Liên Chi không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Sở Thanh Tập tức anh ách: “Thanh Thanh, chú đang bị chảy máu, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, trước tiên cháu có thể quan tâm chú một chút được không, chú là chú của cháu đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận