Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 437


“Tốt nhất hãy đi xử lý mụn trứng cá ở khu vực hình tam giác trên mặt cô đi, trong thời gian trị liệu không được trang điểm, nếu không nó sẽ nhiễm trùng vào não, sốt cao sẽ dẫn đến tử vong.” Cố Bồi nói xong thì bỏ giày của hàng này xuống và đi sang nhà khác.
Chọn xong kiểu dáng, size, anh trả tiền rồi xách túi quay người rời đi.
Mã Na thấy Đổng Giai Thiến đứng như trời trồng, tò mò tiến lên hỏi: “Vừa nãy người quân nhân đó nói gì với cậu thế?”
Đổng Giai Thiến tự chỉ vào mũi mình và nói: “Anh ta nói… anh ta nói tớ bị bệnh!”
“Tớ thấy anh ta mới có bệnh ấy, bệnh thần kinh!” Mã Na nói.
Nhưng đúng là Đổng Giai Thiến có bệnh, tối hôm đó vì mụn bị viêm nhiễm do mỹ phẩm gây ra dẫn đến sốt cao. Nếu không phải vì cô ta nhớ lại lời nhắc nhở của đồng chí quân nhân đó đi đến bệnh viện truyền nước thì đã bị sốt đến c.h.ế.t rồi.
Nói về Lâm Bạch Thanh, ngày hôm sau là cuối tuần nhưng Cục công an không nghỉ, cô phải đi xử lý việc của người nước N. Mục Thành Dương cũng đến dược đường từ sớm, muốn đi xem kết quả.
Hai người bắt một chiếc xe màu vàng, mới sáng sớm đã thẳng đến Cục công an, tìm đến văn phòng của Trần Diên, đi vào đợi hồi lâu cũng không thấy người tới, ra ngoài tìm kiếm xung quanh mới phát hiện ngoại trừ nhân viên văn thư trong sảnh văn phòng, tất cả các đồng chí công an khác đều tổ chức họp trong văn phòng cục trưởng.
Nghe tiếng thì hình như Cục trưởng đang vô cùng tức giận, quát lên ầm ầm.
Mục Thành Dương đi nghe lén, lúc quay lại mặt mày hớn hở, nói nhỏ: “Đàn em, hình như hôm qua ở trại tạm giam có người đánh nhau, đánh cũng khá mạnh.”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Các nghi phạm đánh nhau trong cục là chuyện như cơm bữa, chẳng có gì là lạ.”
Mục Thành Dương thì thầm: “Mong là cái lão già c.h.ế.t tiệt nước N đó bị đánh thật, nhưng tiếc là họ được giam riêng, mẹ nhà nó chứ, thấy bảo là vào cục thì đồ ăn gọi từ cảng cá Đông Hải vào, đãi ngộ như là khách ấy.”
Lâm Bạch Thanh hùa vào: “Dù sao họ cũng lớn tuổi rồi, công an cũng sợ xảy ra án mạng mà.”
Nhưng tình hình có vẻ hơi lạ, vì nghi phạm đánh nhau thì như là chó cắn nhau, về lý thì là chuyện như cơm bữa ở Cục công an, nhưng tiếng mắng chửi trong phòng Cục trưởng càng lúc càng to, cứ như là xảy ra chuyện gì đó lớn lắm.
Một lát sau, Sở Xuân Đình cũng đã đến, bước vào cửa, nhìn xung quanh và hỏi Mục Thành Dương: “Đội trưởng Trần có đây không?”
Mục Thành Dương lại giải thích cho ông ta một lượt: “Nghe nói tối qua trong cục có đánh nhau, toàn cục đang họp trong phòng Cục trưởng.”
Sở Xuân Đình chống gậy gật đầu: “Vào cục cả rồi mà còn đánh nhau, bốc đồng, bốc đồng quá!”
Mục Thành Dương nói câu mà Lâm Bạch Thanh vừa nói với anh ấy: “Nghi phạm vào cục đánh nhau như cơm bữa ấy mà.”
“Như thế cũng bốc đồng quá, có việc gì không từ từ nói được hay sao mà cứ phải động tay động chân chứ?” Sở Xuân Đình nói.
Đang nói thì Trần Diên thân thể rã rời bước vào, cúi gằm mặt xuống thở dài, lưng còng xuống. Sở Xuân Đình hỏi: “Đội trưởng Trần làm sao thế, có chuyện gì xảy ra rồi, có nghiêm trọng không?”
Trần Nghiêm trả lời: “Ban đầu chúng tôi chỉ giam giữ riêng ba nghi phạm quốc tịch N, nhưng đêm qua cư như trúng tà ấy. Tất cả các quán bia và hộp đêm quanh đây đều có người đánh nhau, uống rượu và gây rối, quá nhiều người bị bắt, phòng giam khác không đủ chỗ, chúng tôi phải giam hai ông già ngoài sáu mươi tuổi chung với nghi phạm quốc tịch N, nghĩ là đều là người già thì nhốt chung một đêm cũng được, cuối cùng năm ông già cộng lại khoảng bốn trăm tuổi đánh nhau, đánh đến nửa đêm thì ba nghi phạm quốc tịch N bị đánh gãy hết ngón tay.
Mục Thành Dương nghe thấy tin này suýt chút nữa không nhịn được phì cười, cố gắng kìm lại giả bộ xót xa: “Không trùng hợp đến như vậy chứ, chính những tên trộm già ăn trộm đồ của chúng tôi bị gãy tay sao?”
Trần Diên nhăn nhó khổ sở nói: “Không họ thì ai.” Rồi nói: “Tôi cũng thảm rồi, bị ghi tội nặng!”
Vậy là tối qua, hai ông già sáu mươi hành hung ba ông già quốc tịch N sao? Sáu mươi tuổi đánh bảy mươi tuổi, vậy há chẳng phải tóc trắng đánh tóc bạc, sóng trắng cuồn cuộn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận