Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 583


Lâm Bạch Thanh nắm tay mẹ, chỉ vào Sở Xuân Đình nói: “Chắc là mẹ chưa đến nhà ông ấy nhỉ? Đến nhà ông ấy một lần, nhìn một vòng, con đoán là mẹ sẽ thoải mái hơn.”
Trong lòng Thẩm Khánh Nghi đột nhiên khẽ động, nhớ tới một người.
Sở Thanh Đồ.
Cái tên này, khi lần đầu tiên Sở Thanh Tập nói đến, Thẩm Khánh Nghi đã thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Cũng bởi vì quen thuộc ba chữ Sở Thanh Đồ nên bà ấy mới lựa chọn tin tưởng ông ấy, cũng mạo hiểm về nước. Mà khi nghĩ đến Sở Thanh Đồ, trái tim bà ấy bình tĩnh lại, không còn trống rỗng khó chịu nữa.
Thật ra lúc này là nghỉ phép năm của bà ấy, bà ấy muốn ở thành phố Đông Hải một tháng. Đương nhiên là còn nhiều thời gian ở cùng mẹ và con gái, cũng không phải bận rộn vào tối hôm nay, gấp gáp vào giờ phút này.
Mà bởi vì Lâm Bạch Thanh vuốt ve bà ấy, hơn nữa loại cảm giác này rất tốt, bà ấy lấy dũng khí đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay Liễu Liên Chi, nói: “Để ngày mai đi, mai con sẽ qua thăm mẹ.”
Lâm Bạch Thanh cũng nói: “Để mẹ con đến nhà họ Sở trước đi, có lẽ là mẹ muốn đi hơn, ngày mai lại đến thăm bà sau.”
“Được rồi.” Liễu Liên Chi nói xong, cười với cháu gái rồi nói: “Không cần lo lắng, bà ngoại rất tốt.”
Cả đời bà ấy mạnh mẽ, sau lưng nhân viên dược phẩm Đông Hải con gọi bà ấy là Từ Hi thái hậu, mẫu dạ xoa, mẫu Diêm Vương.
Thậm chí có người còn nói xấu sau lưng, nói bà ấy sống bằng cách trộm dương thọ của con gái, nói bà ấy là yêu quái bất tử. Nhưng hai mươi năm như một ngày, bà ấy chưa từng bị bất cứ chuyện gì đánh bại.
Bây giờ lại càng không.
Ngay cả khi con gái không về nhà, bà ấy vẫn rất hạnh phúc, miễn là ở trong cùng một thành phố.
Trời đã khuya, mọi người cũng nên giải tán. Mà dĩ nhiên cha con Sở Xuân Đình trở thành người thắng lớn nhất đêm nay.
Bởi vì họ có thể mang mẹ mới ra lò của Lâm Bạch Thanh đi.
Sở Thanh Tập và Cố Bồi quen biết nhau. Nhưng đến tận trước khi đi, hai người mới tán gẫu vài câu.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh nghe có người gọi tên tiếng Anh Cố Bồi.
Nhân tiện, tên tiếng Anh của anh là Pio.
Cố Bồi không quá bằng lòng khi nói ra trước mặt mọi người, bởi vì nghe nói ngày đầu tiên khi anh đến bộ đội đưa tin, tư lệnh hải quân nhìn tên tuổi trên hồ sơ của anh, nói một câu: “Rắm, còn ồ?” (rắm 屁 có phiên âm là “pi”)
Từ đó về sau, ở trong nước, Cố Bồi tuyệt đối không đề cập đến tên tiếng Anh của mình. Mà hiện tại, tên tiếng Anh của anh lại bị Sở Thanh Tập nói.
Nhìn quanh nhà họ Cố một vòng, Sở Thanh Tập mở hai tay ra nói: “Pio, thật không dám tưởng tượng, cậu từ bỏ quốc tịch nước M, gia nhập quốc tịch nước Hoa, chính phủ lại sắp xếp cho cậu ở loại địa phương này. Các anh của cậu và mẹ cậu có biết không?”
Cố Bồi nói: “Tôi rất thích cuộc sống hiện tại của mình, cũng rất thích con hẻm này.”
“Không nói mấy anh trai của cậu nhưng nếu mẹ cậu nhìn thấy chỗ này, đoán rằng cũng phải thương tâm.” Sở Thanh Tập lại nói.
Cố Bồi giật môi: “Chúng ta nên đổi đề tài khác, bởi vì tôi không muốn nói về chuyện này nữa.”
“Tôi hiểu, bà ấy gả đến đất nước mà cậu và cha cậu hận nhất nên cậu không muốn nhắc tới bà ấy sao?” Sở Thanh Tập cười nói. Tuy Cố Bồi nói không đề cập tới, ông ta còn muốn nói nhưng Cố Bồi lại không nói lời nào.
Sở Thanh Tập lại nói: “Có lẽ là chính phủ cho cậu rất nhiều lời hứa nhỉ? Ví dụ như cho cậu nhà cửa, xe cộ, chức vụ. Đúng rồi, hình như còn cách ba, năm năm sẽ có thể tặng cậu một ít vinh dự, đúng không? Nghe tôi khuyên, sớm hay muộn thì họ cũng sẽ phát động một cuộc cách mạng, để cho một nhóm trẻ ranh lấy roi đánh cậu rồi cướp đi tất cả mọi thứ của cậu.”
Cố Bồi lại không ngốc, hé môi: “Chú nói cứ như là tự nói mình vậy.”
Ông ta chính là tiểu tướng thứ nhất năm đó làm mưa làm gió ở thành phố Đông Hải.
Sở Thanh Tập mở hai tay ra, nói: “Lúc ấy chỉ là tôi bị mê hoặc, hơn nữa bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi. Mỗi ngày vào cửa, tôi đều sẽ sám hối với tượng Phật ở huyền quan trước, sám hối tội lỗi của mình.”
Lâm Bạch Thanh không thể nhịn được nữa, nói: “Cháu nhớ rõ chỗ huyền quan nhà chú thờ là thần tài Quan Công, còn có một pho tượng tỳ hưu lớn, chú sám hối với thần tài và tỳ hưu có tác dụng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận