Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 929


Quả thật là như thế.
Thời gian nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã đến năm 1997. Kể từ khi mua đất, lên bản thiết kế, quy hoạch, xây dựng và trang trí tòa nhà và cấp phép đưa vào sử dụng thì phải mất bốn năm, một tòa nhà mang tính bước ngoặt đã được xây dựng ở thành phố Đông Hải.
Khi tháo dỡ bức tường bằng thép bao quanh tòa nhà, bất cứ ai đi ngang qua đều bị thu hút.
Bức tường bên ngoài của nó có cùng phong cách phối màu với Linh Đan Đường, tương phản cả một con đường, nhưng phong cách kiến trúc thiên về hiện đại, gọn gàng và đơn giản, tổng thể không mang đậm phong cách Trung Hoa như Linh Đan Đường.
Ngay cả những ai không hiểu về kiến trúc cũng có thể cảm nhận được đây là một bệnh viện chuyên khoa lớn.
Bên cạnh đó, Lâm Bạch Thanh lần đầu tiên xuất hiện trên một số tờ báo ở Đông Hải hơn một năm nay, và được một số cơ quan truyền thông y tế chuyên nghiệp trong nước phỏng vấn, lúc trước cô đã xuất hiện trên “Nhật báo Thanh niên Quảng Châu”.
Trên báo, cô cũng tập trung quảng bá về bệnh viện y học trung y tư nhân sắp khai trương, vì thế có thể nói là nó nổi tiếng khắp thành phố, tòa nhà mang tính bước ngoặt hoàn toàn mới thuộc về Linh Đan Đường, tất nhiên họ cũng nghĩ rằng nó là bệnh viện Linh Đan Đường.
Nói về nhà họ Cố, ông Ba qua đời vào năm trước, ông Năm thì lớn tuổi, chân đi không vững nên không thể nào ra ngoài, đừng nói là đến chỗ bọn họ. Còn những người như Cố Hoài Lễ, Cố Hoài Tông và Cố Hoài Thượng, hay những thanh niên trẻ như Cố Vệ Quốc và Cố Ngao Văn đều cho rằng nó thuộc Linh Đan Đường.
Có thể thấy, Linh Đan Đường đã tung ra thị trường các loại thuốc trung y pha sẵn, năm ngoái thu được năm trăm ngàn đồng lợi nhuận từ thuốc trung y pha sẵn. Lâm Bạch Thanh chia hai mươi phần trăm lợi nhuận cho nhà họ Cố, mỗi nhà được hai mươi ngàn đồng.
Số tiền này không phải đều có hàng năm, theo thống kê của quốc gia cho thấy mức thu nhập bình quân đầu người chỉ có năm nghìn, nhà họ Cố không làm gì mà cũng được hơn hai mươi ngàn, hỏi xem ai mà không vui cơ chứ.
Bọn họ nhìn thấy một tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên khỏi mặt đất, nghĩ đến chuyện sau khi bệnh viện khai trương sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, có ai lại không mừng thầm trong lòng rằng năm đó không đuổi Lâm Bạch Thanh đi, có ai lại không mừng vì lúc trước không bán nó đi.
Vào lúc này, bệnh viện tư nhân của Lâm Bạch Thanh thường xuyên được đưa tin trên các mặt báo cùng với nhiều bản tin khác nhau.
Đầu tiên là tiêu đề bệnh viện tư nhân đầu tiên ở Quảng Châu, nhưng vẫn là bệnh viện trung y, Lâm Bạch Thanh đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước vì nhiều phương tiện truyền thông đưa tin, đương nhiên chính phủ cũng phải ủng hộ cô.
Các ban ngành cấp cao thỉnh thoảng đến thăm hỏi, đồng thời giúp Lâm Bạch Thanh giải quyết nhiều vấn đề khác nhau. Sở Giáo dục đã giúp cô tuyển chọn nhân tài từ các trường y trên toàn tỉnh.
Sở Y tế phối hợp với các khoa trung y của các bệnh viện khác nhau để giúp cô bố trí các bác sĩ trung y, sau đó mời các bác sĩ có thâm niên ở tỉnh và các bác sĩ ở các phòng khám nhỏ tham gia bài kiểm tra đánh giá ở bệnh viện, cạnh tranh việc làm và đóng góp vào các phòng khám chuyên khoa.
Các phương tiện truyền thông đều đã đưa tin về việc đó.
Vốn Ngao Vũ và Vệ Quân đang ở nước ngoài nhưng bọn họ vẫn thường xuyên gọi điện để hỏi xem có cần giúp đỡ không, những người như Cố Hoài Thượng, Cố Ngao Văn hay Cố Vệ Quốc thì phòng khám không thể nào so được với bệnh viện, một năm có thể kiếm đến hàng hàng trăm triệu và những gì họ có thể lấy được sẽ không chỉ là hàng ngàn, mà là hàng chục ngàn, trăm ngàn.
Đó là một bệnh viện trong một tòa nhà, trong giấc mơ của Cố Vệ Quốc, doanh thu hàng năm của một bệnh viện như vậy là hàng trăm triệu.
Vậy thì số tiền nhà họ Cố có thể kiếm được và chia cho mỗi gia đình có thể lên đến vài triệu.
Còn Cố Vệ Quốc, sau khi anh ta thất bại trong việc đầu cơ trên thị trường chứng khoán, gần đây lại bắt đầu đi theo một con đường khác. Anh ta có một người bạn gái ở thành phố cảng, là một người phụ nữ giàu có tên Đổng Giai Thiến.
Hàng năm Đổng Giai Thiến có thể kiếm được hơn một trăm đến hai trăm ngàn dựa trên các hóa đơn do chính phủ cung cấp, công việc này cũng khá tốt, nhưng không tốt bằng bệnh viện của Lâm Bạch Thanh, đúng lúc cô ta cũng nảy ra sáng kiến, vì thế sau khi bàn bạc xong thì bọn họ và những thành viên khác trong nhà họ Cố sẽ đến đàm phán với Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi.
Bọn họ không cần lấy hai mươi ngàn lợi nhuận, mà họ chỉ muốn một tầng lầu để Đổng Giai Thiến phân phối thiết bị y tế, đồng thời Cố Vệ Quốc cũng muốn tham gia quản lý và giúp Lâm Bạch Thanh chia sẻ nỗi vất vả, cô không thể nuốt chửng một doanh nghiệp trị hàng hàng trăm triệu được, đúng không nào?
Nói cách khác, trong mắt Cố Vệ Quốc chỉ có tiền và tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận