Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 442


Vé máy bay thì dễ mua, nhưng ngay cả Cố Bồi cũng thấy khó tin khi Lâm Bạch Thanh có thể vượt qua cuộc phỏng vấn.
Tất nhiên cho đến nay, anh vẫn không hề biết rằng vợ mình nói tiếng Anh rất trôi chảy, thậm chí anh cũng không biết rằng trước mặt anh cô cũng có thể đánh Thái cực quyền, võ bọ ngựa, ngồi thiền, anh cho rằng người vợ dịu dàng như một chú cừu nhỏ một khi ra tay có thể hạ gục ba người đàn ông khỏe mạnh một lúc không thành vấn đề.
Nhưng ở phương diện khác anh rất tin tưởng vợ.
Dù sao một người phụ nữ có thể thông thạo trung y như vậy ở tuổi đôi mươi nhất định phải có chỉ số IQ cao. Với chỉ số IQ cao, ngôn ngữ không phải là vấn đề.
Nhưng anh khá lo cho sự an toàn của cô, ai ai cũng biết tình hình trị an ở SF rất kém, còn rất nhiều người ý thức kém hay bắt nạt khách du lịch, đặc biệt là thích bắt nạt người da vàng, về những điều này Cố Bồi là người có kinh nghiệm, phải nói cho Lâm Bạch Thanh biết, cố gắng để cô không bị thiệt khi lần đầu tiên ra nước ngoài.
Lâm Bạch Thanh muốn chồng yên tâm để anh khỏi nói nhiều, cô liền đồng ý.
Đồng thời còn phải sắp xếp công việc ở dược đường cho ổn thỏa.
Vì bệnh viện quân y đang sa thải nhân viên nên Tiểu Thanh rất dễ xin nghỉ việc, đơn xin nghỉ nộp hôm thứ 2 đến thứ 4 đã được phê duyệt.
Và khi cô ấy rời đi, các y tá trong khoa rất biết ơn vì đã bớt đi một người tranh giành vị trí y tá trong quân đội.
Mặc dù không giống như Lâm Bạch Thanh từ nhỏ đã ở trong dược đường, nhưng Tiểu Thanh cũng đã giúp đỡ dược đường trong suốt kỳ nghỉ đông và hè trong vài năm qua, bắt đầu thì rất dễ, cô ấy cũng có thể tính toán tốt, nhanh hơn nhiều so với bác sĩ Lưu.
Có cô ấy ở đây, bác sĩ Lưu coi như được giải thoát.
Lâm Bạch Thanh muốn ra nước ngoài, Sở Thanh Tập nghĩ chắc chắn cô sẽ mang theo kim Huyền Thiết, đây cũng là một trong những điều kiện mà ông nêu ra. Nhưng Lâm Bạch Thanh lại không cầm theo kim mà chọn cách giao nó cho Cố Bồi, bảo anh giữ bên người. Đợi tối nay anh đi làm về, Lâm Bạch Thanh sẽ chính thức đưa kim châm cho anh.
Đồng thời nhắc nhở anh: “Nếu như bà ngoại em có chỗ nào không khỏe, anh gọi điện thoại ngay cho Mục Thành Dương, em đã chỉ cho anh ấy cách châm cứu tim mạch, anh ấy có thể cấp cứu, bệnh nhân cần cấp cứu gấp trong bệnh viện quân y các anh cũng dùng được, nhưng với bệnh nhân bình thường, không nặng thì cố gắng đừng lấy ra.”
Lâm Bạch Thanh muốn để lại kim, Cố Bồi có thể hiểu.
Bởi vì Liễu Liên Chi là người nói là làm, đã nộp đơn xin làm ở phòng thí nghiệm trong bệnh viện quân y và bắt đầu nghiên cứu về dư lượng kim loại nặng.
Hơn nữa, nhóm nghiên cứu khoa học của Cố Bồi đang tiến hành nghiên cứu và phát triển thuốc chống ung thư nor cantharidin, hiện tại hệ thống quân y có một tổ đặc biệt để đăng ký bảo hộ bằng độc quyền sáng chế quốc tế, vừa hay có thể đăng ký bảo hộ bằng sáng chế quốc tế cho no cantharidin. Liễu Liên Chi xem xét, thấy có thể giúp được chút ít nên tự mình nhận việc.
Bây giờ công việc trong tay bà ấy rất nhiều, tuần này bà ấy gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Bà ấy có thể đi làm, bệnh viện quân y mong còn không được.
Nhưng bà ấy đã 70 tuổi rồi, sức khoẻ lại không tốt, tăng ca triền miên, tim mạch lúc nào cũng có thể bị quá tải. Y học hiện đại quả là có thể làm phẫu thuật khẩn cấp, nhưng nếu phải làm phẫu thuật thì công việc của bà ấy lại phải dừng lại.
Phòng bệnh trong trung y là mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn cho bệnh nhân nhưng có thể kiềm chế sự phát triển của bệnh. Điều này thật tuyệt vời, nó cho phép Liễu Liên Chi làm việc khi bị bệnh mà không gây hại cho cơ thể. Tất nhiên, có kim Huyền thiết, cơ thể của bà ấy được đảm bảo.
Nhưng điều mà Cố Bồi lo lắng đó là: “Em không cầm theo kim thì Sở Thanh Tập bên đó phải làm sao?”
Lâm Bạch Thanh trả lời: “Chẳng phải bên bệnh viện Hán Đường có một bộ sao, đến lúc đó em sẽ dùng bộ đó.”
Cố Bồi cau mày: “Em muốn bảo Sở Thanh Tập đến bệnh viện Hán Đường mượn kim sao?”
“Ông ta không mượn được thì em đi mượn.”
Lâm Bạch Thanh luôn cảm thấy Cố Bồi và bệnh viện Hán Đường có một mối quan hệ gì đó rất đặc biệt.
Cô rất tò mò, liền hỏi: “Anh có người quen ở bệnh viện Hán Đường phải không, là ai, ông chủ ở đó hay là sao, quan hệ gì thế, anh từng chữa bệnh giúp họ à?”
Cô muốn hỏi nhưng dĩ nhiên Cố Bồi không muốn nói.
Anh nói: “Anh đã xếp vali xong rồi, quần áo để ngày mai thay anh cũng đã chuẩn bị sẵn, em xem đi.”
Cố Bồi mua cho Lâm Bạch Thanh vali du lịch bằng da cứng, màu xanh sẫm, cô rất thích màu này, kích thước cũng rất vừa vặn. Anh còn mua cho cô hai bộ quần áo thể thao rộng rãi thoải mái để mặc khi đi ra ngoài, đi du lịch. Đúng rồi, anh còn mua cho cô một đôi giày.
Đôi giày đẹp vô cùng, giày thể thao đế mềm màu trắng tinh, nhãn hiệu tên là ECCO, nhãn hiệu này không có ở Đông Hải, ở Thâm Hải cũng chỉ có ở trung tâm thương mại, Hồng Kong mới có, chắc hẳn giá rất đắt, nhưng đi rất thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận