Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 800


Sau khi ông ta thể hiện tính cách khó chịu của mình, Liễu Liên Chi tức giận và tìm cho Sở Thanh Đồ một nơi ở.
Ngay phía sau tòa nhà Cung tiêu xã có một khu đất trước đây được sử dụng làm trường dạy lái xe, đến khi tòa nhà được trang trí lại, khu vực này sẽ mở rộng và trở thành một quảng trường nhỏ, nhưng hiện tại sân rộng lớn cùng với các tầng từng được trường dạy lái xe sử dụng đều trống rỗng.
Sở Thanh Đồ có khả năng làm việc rất tốt, ông ấy cũng là một người siêng năng, không chỉ tự tay sơn sửa lại một số phòng cũ, mà còn tự mình làm một số món nội thất tiện dụng bằng những vật phẩm còn lại từ tòa nhà.
Tất nhiên, việc điều động công tác của Thẩm Khánh Nghi đã được xác nhận, bà ấy sẽ về nước và sẽ có vài tháng ở cùng với ông ấy. Các vật dụng trong phòng khách đều là ông ấy mới mua.
Sân rộng lớn, còn có mảnh đất mà người bảo vệ cũ của trường dạy lái xe trồng rau, trong đó còn có rau xanh, vậy mà Sở Thanh Đồ cũng biết chăm sóc, đôi bàn tay khéo léo của ông ấy còn biết dựng hàng rào.
Một ngày đi trên đường, ông ấy tình cờ gặp người bán gà con mới nở, ông ấy đã mua một vài con về. Mà mấy cái đó đối với con nít, đó là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Cho nên mặc dù ông cố ngoại có một căn tứ hợp viện hai cửa khí thế nhất ở Đông Hải nhưng Sở Sở không thích.
Cha của cô bé luôn giặt cho quần áo của cô bé thơm phức và tối đêm còn hát ru cho cô bé ngủ, nhưng cô bé cũng không thích. Thay vào đó, cô bé lại yêu thích những chú gà con bông xù, ở trong khu vườn nhỏ của ông ngoại nằm ẩn mình giữa thành phố ồn ào, vui đến quên lối về.
Cô nhóc càng lớn càng thông minh, không nói đến Sở Xuân Đình, đến cả Lâm Bạch Thanh cũng không thể lừa được cô bé nữa.
Gần đây, Plok đã say mê với sách y học cổ, nghe nói Sở Xuân Đình là chuyên gia, anh ta tự mình đến thỉnh giáo, tuy rằng ngoài mặt ông cụ thường biểu hiện khó tính và lạnh lùng, luôn mang thái độ không quan tâm, nhưng việc có một học trò có năng lực còn có phẩm chất tốt ở tuổi già, thật sự khiến trong lòng ông cụ như nở ra hoa, cho nên từ sách y học mở rộng tới các loại sách cổ văn vật, ông đều nói chuyện với Plok luôn cả.
Thậm chí, tầng hầm mà Sở Thanh Tập chưa từng vào, ông cụ cũng dẫn Plok vào trong xem luôn rồi.
Nhưng ông cụ đã làm rất nhiều việc vì nhà họ Cố, nhưng Sở Sở chỉ ở lại nhà ông ta ba ngày, tất nhiên ông ta không muốn, còn muốn kêu đứa nhỏ quay trở về.
Nhưng hiện tại Sở Sở có thể cùng ông ngoại đi ngắm gà con, còn có thể đi xem ông ngoại làm thủ công, mẹ con bé phải dỗ rất lâu mới chịu về nhà.
Lâm Bạch Thanh làm không được, nên để Sở Xuân Đình tự mình đi gọi.
Mà cách xa ba ngày, đúng là phải nhìn với ánh mắt khác, cách đây không lâu, cô nhóc chỉ biết gọi cha mẹ thôi, nhưng bây giờ cô nhóc đã có thể nói chuyện.
Chẳng phải là Sở Xuân Đình vừa hỏi con bé muốn đến phố Kim ở không sao?
Sở Sở lập tức gật đầu, còn nói: “Bé… đái dầm… òi.”
Ý là cô bé muốn đến phố Kim, nói không chừng sẽ đái dầm lên giường của nhà ông ta sao?
“Đái dầm rồi thì chúng ta để bảo mẫu giặt.” Ông cụ nói nhanh: “Nếu bà ấy dám nói thêm một lời nào, ông cố ngoại sẽ phạt bà ấy.”
Nhưng dường như thái độ của ông cụ luôn không phù hợp với tâm lý của đứa trẻ, Sở Sở mếu máo: “Ông ơi, đừng đánh…”
Cô bé tưởng ông ta sẽ đánh người giúp việc nên cô bé không vui sao?
Ông cụ không kịp giải thích với cô bé rằng ông chỉ muốn hù dọa, con bé đã chạy đi tố cáo với ông ngoại mà con bé thích nhất. Lúc trước ông cụ đã nghĩ rằng sẽ dùng con bé để ép con trai nghe lời mình, nhưng giờ ông mới nhận ra rằng con trai mình đã trở thành người có thể dùng con bé để ép ông ta.
Sơ xuất quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận