Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 708


Thành phố cảng sắp bị sáp nhập, thị trường bất động sản và chứng khoán lao dốc không phanh, nạn bắt cóc thường xuyên xảy ra sẽ dẫn đến chuyện số lượng lớn người giàu đem tiền trốn khỏi thành phố cảng vì lo sợ, vậy thì tới năm 1997 khi nhà nước nhận lại thì thành phố cảng sẽ biến thành như nào đây?
Có lẽ bộ đội hải quân muốn khống chế tình cảnh hỗn loạn này nên đã giữ lại hai tỷ đó để răn đe toàn bộ thành phố cảng.
Kiếp trước Lâm Bạch Thanh chưa bao giờ tiếp xúc với bộ đội, đương nhiên cũng không biết trước khi thành phố cảng được sáp nhập đã từng có nhiều vụ chấn động như vậy.
Đến đời này gả cho Cố Bồi, còn tìm được Thẩm Khánh Nghi thì mới biết trước năm 1997, bộ đội hải quân đã nhìn chằm chằm vào thành phố cảng cách một dòng sông, từng nhiều lần khiếp sợ vì nó.
Hai tỷ đô la Hồng Kông, nếu đổi ra nhân dân tệ sẽ là tám tỷ, tám tỷ này đủ cho chi phí quân sự của bộ đội hải quân trong một năm.
Một khoản tiền lớn như thế, nếu giữ lại được thì đương nhiên là tốt, cực kỳ tốt.
Nó chẳng những có thể làm mấy ông lớn bên quân đội và cảnh sát thành phố cảng nhụt chí mà còn có thể khiến Trương Tử Cường kinh sợ, không dám điên cuồng như vậy nữa.
Với tình hình trước mắt, Lâm Bạch Thanh thấy có lẽ kiếp trước Tiết Sưởng cũng từng thực hiện nhiệm vụ này, nhưng theo ký ức của cô thì hình như ông ấy không hoàn thành được nhiệm vụ, nếu không cho dù ông ấy không trừ khử được Trương Tử Cường, chỉ cần lấy lại được hai tỷ thì sau này Trương Tử Cường sẽ không kiêu căng như vậy.
Nhưng ở kiếp trước, trước năm 1997, Trương Tử Cường vẫn bắt cóc người giàu thứ hai, tống tiền sáu tỷ. Lợi dụng vụ bắt cóc đó, có lẽ ông ta lại kiếm được không ít tiền.
Một đại đô thị quốc tế mà trước khi sáp nhập lại bị một mình Trương Tử Cường khuấy đảo đến mức tổn hại trầm trọng.
Lâm Bạch Thanh tiếp tục nghe thì nghe thấy Cố Bồi nói: “Đồng chí Tiết Sưởng, chỉ có phần tử khủng bố mới làm b.o.m người, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, không phải phần tử khủng bố, vậy nên xin lỗi tôi không giúp được ông.”
Tiết Sưởng nôn nóng: “Sao cậu lại như vậy, b.o.m này do cơ quan bí mật của bọn ta nghiên cứu và phát minh, hơn nữa không phải cậu nói mẹ vợ cậu bị Trương Tử Cường hại nên phải đào tẩu suốt hai mươi năm ròng rã sao, cậu không định làm gì đó à?”
Ông ấy vỗ đùi, hét lên: “Giết gã ta đi, chơi c.h.ế.t gã ta, chúng ta báo thù một cách nhanh gọn!”
Cố Bồi là một người lý trí, không chơi trò báo thù nhanh gọn, còn rất ghét kiểu bốc đồng và liều lĩnh của Tiết Sưởng. Anh nhíu mày hồi lâu rồi bất chợt nói: “Đồng chí Tiết Sưởng, đây chỉ là một nhiệm vụ, ông cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, nhưng sao tôi thấy ông như kiểu muốn liều mạng vậy?”
Anh hỏi tiếp: “Ông có tâm sự gì phải không?”
Lâm Bạch Thanh không ở trên xe nên đương nhiên không biết tình hình trên xe.
Trên xe, sau khi Cố Bồi hỏi xong, Tiết Sưởng bỗng lấy tay che mắt, không nói gì nhưng lại trở nên nghẹn ngào. Nghẹn ngào một lúc, ông ấy lại trầm giọng, gào thét trong cổ họng như một con dã thú.
Cố Bồi bị giật mình trước sự sụp đổ bất ngờ của ông ấy, hỏi: “Đồng chí Tiết Sưởng, ông sao vậy?”
Tiết Sưởng cố gắng đè nén sự kích động, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Nhiệm vụ phòng chống ma túy ở biên giới khá nặng nề, tôi ra tay cũng khá ác độc, vợ và con gái tôi… Con gái tôi khi đó mới mười sáu tuổi, bị bọn chúng g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.”
Cố Bồi nói: “Mấy kẻ buôn ma túy đã g.i.ế.c con gái và vợ ông?”
Tiết Sưởng gật đầu, rồi bình tĩnh nói: “Đó đã là chuyện của năm năm trước, đám người đó cũng đã trốn tới thành phố cảng hết, đi theo Trương Tử Cường. Lần trước tôi tới Đông Hải là để điều tra về bọn chúng, nếu bây giờ đã có cơ hội thì lần này tất nhiên tôi phải trừ khử bọn chúng, tất cả bọn chúng!”
Cố Bồi đã hiểu, sở dĩ Tiết Sưởng bất chấp làm trái quy định, gắn máy bấm giờ và thuốc nổ lên người cũng phải g.i.ế.c Trương Tử Cường là vì những kẻ buôn ma túy hại c.h.ế.t vợ và con gái ông ấy giờ đã là đàn em của Trương Tử Cường.
Tuy họ có thể gọi nhau một tiếng đồng chí nhưng chỉ là tiếp xúc vì nhiệm vụ, hai bên không hề hiểu nhau. Hơn nữa dù có biết, có hiểu nhau rồi, nghe những chuyện mà Tiết Sưởng từng trải qua đúng là khiến người ta căm hận nhưng với nguyên tắc của một bác sĩ, Cố Bồi cũng sẽ không d.a.o động.
Vì vậy anh nói: “Nếu ông đồng ý, tôi có thể liên hệ với một bác sĩ tâm lý chữa khỏi vết thương tâm lý cho ông, nhưng về nhiệm vụ, tôi khuyên ông nên lấy đại cục làm trọng, đừng vì mình muốn liều mạng mà làm hỏng chuyện lớn.”
Nói xong, anh đặt chìa khóa trên xe, nói với ông ấy: “Ông có thể lái xe về quân khu Thâm Hải, dùng xong thì gọi người lái về cho tôi là được. Còn giờ thì, hẹn gặp lại!”
Cố Bồi xuống xe, Tiết Sưởng im lặng một lát, lấy thứ gì đó từ chiếc cặp sách màu xanh ra rồi đuổi theo xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận