Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 666


Lúc này Cố Bồi đã nhảy ra khỏi cửa sổ, vòng qua phía trước, đưa tay ra sờ lên bụng của vợ mình: “Tử cung em đang co thắt.”
Cho đến bây giờ Lâm Bạch Thanh mới phát hiện tử cung của mình đã co thắt mười mấy phút rồi vẫn chưa có dấu hiệu giãn ra.
Cô vội vàng ra hiệu bảo Cố Bồi mở cửa xe, đỡ cô lên xe, sẵn tiện tự bắt mạch cho mình.
Còn bảy ngày mới đến ngày dự sinh.
Bình thường thai kỳ khi mang con gái sẽ dài hơn khi mang con trai, khi hết thai kỳ, cơ thể của người mẹ sẽ ngưng cung cấp dinh dưỡng cho bào thai, bào thai cũng sẽ dần dần lớn lên, thai nhi cũng từ từ vào đúng tư thế chờ sinh.
Những thứ này đều không thể quan sát thông qua mạch tượng được, nếu Lâm Bạch Thanh muốn phán đoán thì chỉ có thể dựa vào ngày dự sinh do bệnh viện đưa ra. Nhưng ngày dự sinh cũng không hoàn toàn chính xác tuyệt đối.
Ví dụ như trong thời kỳ mang thai nếu chịu kích động, từ cung sẽ liên tục co thắt, tuyến yên sẽ bắt đầu tiết ra Oxytocin, nếu bây giờ thai nhi còn không vào đúng tư thế thêm vào đó quá trình chuyển dạ lại bắt đầu, lúc này sẽ dẫn đến khó sinh.
Lần đầu làm mẹ nên Lâm Bạch Thanh vô cùng căng thẳng, cứ sợ mình sẽ bị khó sinh.
Nhưng vẫn còn may, lúc cô nhận ra sự thay đổi trong bụng của mình thì đã hít thở sâu, chầm chậm nằm xuống dãy sau của xe, cơn co thắt dưới tử cung cũng dần giảm dần, lúc này Cố Bồi đã khởi động xe, anh quay đầu lại hỏi lần nữa: “Sao rồi, có phải không khỏe không?”
Sở Xuân Đình cũng nói: “Cố Bồi, lái xe nhanh đi, đến bệnh viện nhanh lên.”
Lâm Bạch Thanh ra hiệu bảo chồng mình đưa tay ra, nói: “Không cần đâu, anh sờ thử xem, bây giờ đã không bị gì nữa rồi.”
Đứa bé trong bụng cô chắc chắn là một thằng nhóc rộng lượng, mẹ nó đã bị tức gần chết, tức đến mức tử cung co thắt lại, nhưng kéo dài được mười mấy phút thì cơn co thắt đã dịu lại.
Lúc Cố Bồi ấn tay lên, da bụng vợ mình u lên một khối tròn.
Đây là do tên nhóc ấy đang đá vào bụng mẹ mình.
Cố bồi rút tay về nói: “Vẫn nên đến bệnh viện đi, ở trong bệnh viện sẽ bảo đảm hơn.” Da bụng Lâm Bạch Thanh đã mềm hơn, chứng minh đứa bé vẫn bình thường, cô cũng đã có tâm trạng quan tâm đến chồng mình rồi.
Ngửi thấy mùi cồn bám đầy tay anh, rồi lại thấy anh nhảy từ cửa sổ xuống nên phải hỏi vấn đề quan trọng nhất trước: “Tình hình sức khỏe của em thế nào em tự biết rõ, tạm thời không cần đến bệnh viện đâu, còn anh, sao lúc nãy lại không nổ súng?”
Đúng là s.ú.n.g có thể phòng thân nhưng nếu như nổ s.ú.n.g thật thì cũng rất phiền phức. Vợ còn đang ở trên xe, phòng việc s.ú.n.g bị cướp cò Cố Bồi sẽ không lấy s.ú.n.g ra, anh chỉ lắc đầu rồi nói: “Không có.”
Sau đó lại lấy ra thêm một hộp băng ghi hình lắc lắc: “Những đoạn băng ghi hình khác đã bị hủy, trong này có chứng cứ Hashimoto cắt bớt kim châm, một khi ông ta muốn căn cứ vào hợp động để khởi kiện chúng ta thì thứ này sẽ là chứng cứ.”
Lâm Bạch Thanh vừa định nhận lấy băng ghi hình thì nghe được một loạt tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nhân viên của khách sạn và một đám cảnh sát cầm theo bình chữa cháy chạy vào, quay đầu lại nhìn căn phòng ấy thì chỉ thấy một làn khói mịt mù, không thấy ánh lửa, rất rõ ràng lửa đã được dập tắt.
Cô lặng lẽ quay sang hỏi Cố Bồi: “Lửa là anh châm sao?”
Nếu Cố Bồi đã châm lửa thì đương nhiên sẽ thừa nhận, ngay giây phút anh châm lửa phóng hỏa ở nơi công cộng, đặc biệt là nơi như khách sạn thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải ngồi tù rồi, cho nên anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Đúng lúc cảnh sát bước đến, cũng không thể trốn tránh được nữa, nếu tình hình của vợ mình không còn gì đáng ngại thì anh sẽ chuẩn bị xuống xe thừa nhận mọi chuyện, đồng thời đến cục cảnh sát.
Nhưng có Sở Xuân Đình ở đây thì mọi chuyện sẽ không do họ quyết định.
Cố Bồi còn chưa mở cửa xe ra thì Sở Xuân Đình đã xuống xe đi về phía những cảnh sát kia. Đây là khách sạn Đông Hải chuyên dành cho khách quý, chỉ cần nó mở cửa thì đều được dùng để tiếp đón những nhân vật quan trọng.
Ngay lúc này, lúc các ông cụ thư pháp gia báo án, vì đây chỉ là một vụ án trộm cướp đơn giản nên vốn chỉ định cử cảnh sát nhân dân của khu đến điều tra, nhưng sau khi cảnh sát nhận được báo án, kiểm tra thấy khu vực đặc biệt nên đã báo lại vụ án này với bên trên, sau khi báo lại thì đích thân phó cục trưởng Tiết dân đội đến.
Ông ấy đón tiếp Sở Xuân Đình, chỗ quen biết với nhau, ông ấy nói: “Lão Sở bác cũng ở đây à.”
Sở Xuân Đình gật đầu, đáp lại một câu: “Lần này giới văn nghệ của Quảng Châu tổn thất nghiêm trọng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận