Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 470


Sở Xuân Đình lại ngang bướng, cũng không thèm cúi đầu trước con trai mình, còn suốt ngày mắng Tào Chi Phương là Hán gian, nói người nước N là chủ nhân của Sở Thanh Tập, từ xưa đến nay, từ Đổng Trác cho đến Sở Xuân Đình thì kế ly gián luôn có hiệu quả.
Nói ra thì từ ông cụ cho đến chú Hai, chỉ cần nhìn thấy họ là Lâm Bạch Thanh thấy phiền.
Nhưng Tiểu Nhã quá đáng yêu, một cô bé mười tuổi, vừa gặp như đã quen từ lâu, lại còn tin tưởng cô như thế.
Lâm Bạch Thanh sờ lên hàng lông mi dài rẽ quạt, cô đang nghĩ có lẽ kiếp này mình cũng không có con cái, chi bằng đưa Tiểu Nhã về vừa chữa trị cho cô bé vừa thỏa mãn mong ước có con của Cố Bồi, như vậy không phải tốt hơn sao?
Cô đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, là Sở Thanh Tập: “Thanh Thanh cháu có ngủ chưa?”
Tào Chi Phương cũng có mặt, sắc mặt hai người họ như bị trúng tà vậy, đương nhiên họ đã liên hệ xong với phía nhà máy Hashimoto.
Hơn nữa bên ấy còn cho bọn họ một bất ngờ rất lớn, cho nên hai người họ mới như bị sét đánh vậy. “Sao thế, bên đó đã đồng ý bồi thường chưa?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Sở Thanh Tập thật sự cho rằng một nhà máy sản xuất thuốc lớn như nhà máy Hashimoto sẽ không thể xảy ra vấn đề liên quan đến an toàn dược phẩm được. Tào Chi Phương cũng không tin, lúc nãy còn rất kiêu căng nữa kìa. Nhưng bác bà ta lại tạt một gáo nước lạnh khiến hai người họ trở tay không kịp.
Sau khi bác Tào nghe Tào Chi Phương thuật lại mọi chuyện thì bảo cô ta gửi fax cho mình xem, Tào Chi Phương gửi bản fax qua đó thật, khoảng năm phút sau, bác Tào gọi điện thoại đến, chỉ nói một câu là nếu bắt đầu từ bây giờ chịu giữ im lặng thì nhà máy Hashimoto sẽ lập tức đưa ra năm mươi ngàn đô la tiền mặt để bồi thường.
Nói cách khác đúng là Lâm Bạch Thanh bắt được thóp thật, hơn nữa còn một lần bắt được năm mươi ngàn đô la! Đúng là khiến người ta bất ngờ, Sở Thanh Tập bói một quẻ chỉ được vài trăm đô la, ông ta kiếm tiền rất vất vả.
Còn cháu gái của ông ta chỉ cần mua một hộp thuốc là có thể kiếm được năm mươi ngàn, đây nào phải cháu gái chứ, đây là máy in tiền di động đấy. Sở Xuân Đình cũng đi theo lên lầu, chắp tay đứng phía xa, cười nhưng không nói gì.
Sở Thanh Tập hỏi Lâm Bạch Thanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, chẳng lẽ thuốc của nhà máy Hashimoto thật sự có vấn đề sao?” Sau đó hỏi tiếp: “Cháu là một bác sĩ trung y trước giờ chưa từng ra nước ngoài, sao cháu lại phát hiện ra được thế?”
Lúc Lâm Bạch Thanh chữa bệnh cho đứa nhỏ đã phát hiện thằng bé còn nhỏ nhưng đã mắc bệnh đục thủy tinh thể, sắp mù rồi. Vì thế nên tiện tay kê một số thuốc, châm cứu, cuối cùng đã chữa khỏi.
Nhưng lúc Cố Bồi phẫu thuật cho đứa bé ấy đã làm xét nghiệm lần nữa, phán đoán rằng bệnh đục thủy tinh thể của thằng bé là do thuốc tim gây ra.
Tiện thể anh cũng điều tra nguồn gốc của cả chuyện này, đồng thời tìm được điểm mấu chốt nằm ở chỗ tất cả thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp do nhà máy Hashimoto sản xuất là nguồn cơn dẫn đến việc Matsumaru còn nhỏ tuổi nhưng lại mắc phải căn bệnh đục thủy tinh thể.
Sau đó những bác sĩ trung y người nước N đến Linh Đan Đường cũng đều chỉ hỏi những loại thuốc dẫn đến bệnh đục thủy tinh thể.
Thế này đã có thể xác định được vấn đề của thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp có lượng tiêu thụ lớn nhất nước M của nhà máy Hashimoto nằm ở thành phần thuốc. Cho dù Lâm Bạch Thanh sống lại thì cũng chỉ là một bác sĩ trung y nhỏ nhoi, không thể nào phát hiện ra vấn đề được.
Nhưng kiếp này cô có mắt nhìn nên lựa được người chồng giỏi, là do anh giúp cô gỡ rối toàn bộ vấn đề giúp cô. Đương nhiên, chuyện này phải giải quyết từ từ, giao dịch cũng cần bàn từng chút một. Lâm Bạch Thanh hỏi: “Thế có mượn được kim châm được chưa?”
Vì Lâm Bạch Thanh đưa Tiểu Nhã đi nên Tào Chi Phương sinh lòng ghen tị, lạnh lùng hừ một tiếng: “Bác tôi nói rồi, tỷ lệ dẫn đến bệnh đục thủy tinh của thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp là rất nhỏ, năm mươi ngàn đô la là giá chót, nhưng kim châm thì không thể nào cho mượn được.”
Lâm Bạch Thanh cười: “Nói với bác của bà đưa kim châm đến trước rồi chúng ta bàn chuyện bồi thường, nếu không thì miễn bàn.” Năm mươi ngàn đô đã là cái giá rất cao vậy mà cô lại không đồng ý sao?
Tào Chi Phương nói: “Cô… cô đừng tham quá, nếu không thì một đồng cũng không lấy được.”
Lâm Bạch Thanh cười hỏi ngược lại: “Cô Tào, tôi đang đòi nhà máy Hashimoto bồi thường, bà sốt ruột làm gì chứ, chẳng lẽ nhà máy Hashimoto là do nhà bà mở à?”
Sở Xuân Đình kịp thời lên tiếng: “Thanh Thanh, cháu như vậy là không đúng rồi, có nhiều lúc chủ nhân xảy ra chuyện thì bản thân chủ nhân còn chưa sốt ruột thì kẻ tôi tớ đã lo sốt vó rồi hơn cả chủ nhân, đây chính là sự nhu nhược bẩm sinh, là tướng tá của kẻ thấp hèn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận