Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 884


Nước Hoa làm theo một chuyện buồn cười, cái gọi là phí khách đại quốc, đạo quân tử, cũng thích làm sáng tỏ mọi chuyện trên đời. Nên Cố Bồi không thể hạ độc ông ta, nếu hạ rồi, chờ khi Quân chủng Hải quân điều tra ra, anh phải đến tòa án quân sự. Sau khi phát giác bản thân không sao, trái tim của Hashimoto Juichi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Xem ra Cố Bồi cũng chỉ muốn nói về cái c.h.ế.t của Cố Khắc, vậy thì quá đơn giản với Hashimoto Juichi!
Lúc này Cố Bồi bưng thức ăn qua, quả nhiên là lấy sandwich và một ly nước cam cho Trác Ngôn Quân.
Bản thân anh cũng ăn sandwich, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm nó lên, anh ăn rất nhã nhặn, giọng điệu cũng rất nho nhã muốn nói về một chuyện khác.
Anh lại nói: “Tám năm trước, nghe nói cha tôi đã làm xong thủ tục sắp về nước, sợ ông ấy mang theo kim châm về nước kết hợp với Cố Minh, cộng thêm anh em chúng tôi, muốn mở rộng phát triển Linh Đan Đường đến nước M, uy h.i.ế.p chuyện làm ăn của bệnh viện Hán Đường ở nước M, thế là ông bày mưu bảo Trác Ngôn Quân tặng một bình lá trà có thêm Quinine không vị cho cha tôi.”
Trác Ngôn Quân mới uống một ngụm nước cam đã sặc.
Nhìn con trai, lại nhìn chồng mình, gương mặt lo sợ thấp thỏm bất an. Nhưng lập tức nói nhỏ phủ nhận theo bản năng: “Pio, con đừng nói bậy, mẹ thật sự không hại cha con!”
Điều này đồng nghĩa với thừa nhận trá hình, bà ta đã tặng lá trà rồi.
Hashimoto Juichi phun Nitroglycerine ngậm trong miệng ra, sắc mặt không đổi, thậm chí có thể nói là không biết xấu hổ, ông ta nói: “Trà là Trác Ngôn Quân pha cho Cố Khắc uống, hơn nữa trong thùng rác nhà cậu còn có một trang sách hướng dẫn sử dụng của Quinine không vị, trên đó có dấu vân tay của Trác Ngôn Quân, dù cậu có thể khiến cảnh sát tin đó là hành vi cố tình hạ độc thì đó cũng là hành vi cá nhân của Trác Ngôn Quân, không liên quan tới kẻ hèn này và nhà máy Hashimoto.”
Nói xong, ông ta vừa thong dong vừa bình tĩnh nhìn Cố Bồi. Đây chính là thứ ông ta cân nhắc.
Những gì ông ta nói với Trác Ngôn Quân ngày xưa là chỉ có thuốc an thần trong lá trà tặng đi, bảo bà ta pha cho Cố Khắc uống, chờ ông ấy ngủ rồi lén trộm kim châm.
Thế là Trác Ngôn Quân pha trà, tận mắt nhìn Cố Khắc uống, chờ ông ấy ngủ mới đi lấy kim châm.
Cũng luôn cho rằng mình chỉ pha thuốc an thần cho chồng cũ, không thể hại c.h.ế.t người, nên bà ấy mới luôn mạnh miệng cứng miệng cho rằng mình không g.i.ế.c chồng cũ.
Còn chuyện sách hướng dẫn sử dụng Quinine có dấu vân tay của bà ta trong sọt rác, bà ta cũng mãi không thừa nhận là mình bỏ, vì quả thật bà ta chưa từng bỏ nó. Mà ngày xưa, ba anh em Pete lại kiên quyết nói mẹ vô tội, cảnh sát cũng tuyên bố bà ta vô tội.
Nhưng trang sách hướng dẫn sử dụng kia từ đâu mà có?
Cảnh sát đoán là vì Cố Khắc thấy không khỏe nên lấy ra lúc uống thuốc, bị Trác Ngôn Quân vứt vào thùng rác. Vì không liên quan đến vụ án, Trác Ngôn Quân cũng đã thừa nhận.
Có điều bản thân bà ta tuyệt nhiên chưa từng chạm vào sách hướng dẫn sử dụng gì cả, cũng luôn không biết chuyện là sao. Mà hiện tại, nhờ Cố Bồi mà bà ta đã hiểu ra chân tướng, là chồng bà ta: Hashimoto Juichi bỏ.
“Trang sách hướng dẫn sử dụng đó là tiếng Trung, Trác Ngôn Quân không biết tiếng Trung, mà ông đã bảo bà ta sờ sách hướng dẫn sử dụng để lại dấu vân tay từ trước, rồi sau khi cha tôi chết, ông lại sai người đến nhà tôi một chuyến, bỏ sách hướng dẫn sử dụng, lấy lá trà có độc đi đổi thành lá trà không có độc.”
Cố Bồi ngừng lại một lát rồi mới nói: “Lúc ấy ông nghĩ rằng dù bị cảnh sát phán là do ông tự sát, Trác Ngôn Quân cũng sẽ vô duyên vô cớ trở thành hung thủ, mà ông có thể lấy được kim châm, toàn thân thoát nạn, đúng chứ?”
Tay bưng tách trà của Trác Ngôn Quân run mạnh.
Nếu nói chồng hại c.h.ế.t đứa con gái thân yêu đến thế bà ta sẽ không tin, sau khi Koshi chết, Hashimoto Juichi thường xuyên nói nhớ cô bé, sẽ lặng lẽ nghẹn ngào, người thương con như thế lại g.i.ế.c con gái mình, bà ta tuyệt đối không tin.
Nhưng nếu nói trang sách hướng dẫn sử dụng kia là do Hashimoto Juichi sai người đem bỏ, đây lại là một chuyện khác. Bởi vì điều này chứng tỏ quả thật ngày xưa ông ta đưa Quinine cho bà ta chứ không phải thuốc an thần.
Trong ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ và khó tin của bà ta, Hashimoto móc ra khăn lụa ấn nhẹ lên môi, nhận lấy nước bác sĩ đưa qua uống một ngụm, đứng dậy: “Tôi còn có việc, có gì mời luật sư của tôi nói, tôi phúc thẩm một lần, tất cả chuyện Trác Ngôn Quân làm đều là hành vi cá nhân của bà ta, không liên quan gì đến tôi và nhà máy Hashimoto.”
Điều này đồng nghĩa với việc ông ta đẩy Trác Ngôn Quân ra gánh trách nhiệm.
Mà dù có yêu cách mấy, khi bị chồng đẩy vào tù người ta cũng sẽ tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận