Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 707


Nhìn từ xa, Lâm Bạch Thanh đã biết hai người họ đang nói về Trương Tử Cường, bởi khẩu hình của Tiết Sưởng đang nói Trương Tử Cường. Cố Bồi khoanh tay, lông mày nhíu chặt, dường như đang từ chối điều gì đó. Còn Tiết Sưởng thì nước miếng bay tứ tung, thao thao bất tuyệt, chắc là đang thuyết phục Cố Bồi.
Lúc này những bác sĩ khác chưa tan làm, người tới khám bệnh đã đi về hết, hậu viện không có ai.
Lâm Bạch Thanh lại đi vào từ phòng khám, vòng ra chỗ cổng sắt ở cửa sau, muốn nghe thử xem rốt cuộc hai người họ đang nói gì.
Xe đỗ sát tường, cửa kính bên đó không mở nhưng phía Cố Bồi có mở.
Hai người đã trông thấy Lâm Bạch Thanh đi từ phòng khám ra, nhưng cô đi về phía phòng thuốc nên họ cũng không đóng cửa sổ. Cô giả vờ đi vào phòng thuốc, mở cửa xong lại khom người, lặng lẽ đi vòng tới bức tường, nghe qua tường.
Cô vừa đến gần đã thấy Cố Bồi nói: “Cho dù ông có hai tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đều là thiện xạ phối hợp cùng nhưng lỡ như ông nhận nhầm người, đi theo nhầm thuyền thì sao, làm người vô tội bị thương thì sao? Mẹ vợ tôi là một người bình thường, cũng chỉ từng gặp Trương Tử Cường vào hai mươi năm trước, hơn nữa bà ấy đang ở nước M, không thể trở về phối hợp làm nhiệm vụ với ông, tôi khuyên ông đừng manh động.”
Tiết Sưởng hỏi: “Mẹ vợ cậu chưa từng gặp còn bác sĩ nhỏ vợ cậu thì sao, con bé từng thấy Trương Tử Cường chưa, tôi có thể đưa con bé lên thuyền, nhờ con bé xác định người giúp tôi không?”
Cố Bồi hơi tức giận: “Đồng chí Tiết Sưởng, nhiệm vụ của ông là lấy lại hai tỷ tiền mặt, còn về Trương Tử Cường, nếu chỉ huy quân khu không có ý định trừ khử thì ông cũng đừng mạo hiểm.”
“Tôi biết, trong số hai tỷ tiền mặt ấy không những có tiền chuộc mà Trương Tử Cường lấy được do tống tiền mà còn có một đống tiền bẩn không rõ nguồn gốc. Ông ta muốn ra biển một cách quang minh chính đại, cảnh sát thành phố cảng lại như bị mù, chẳng hỏi chẳng rằng gì, cứ phải ép cảnh sát Đại Lục chúng ta ra tay. Nhưng lần này, tôi nhất định phải trừ khử Trương Tử Cường.” Tiết Sưởng nói thêm.
Giọng Cố Bồi trở nên lạnh lẽo, hỏi ngược lại: “Nếu ông không trừ khử được Trương Tử Cường, cũng không lấy lại được hai tỷ thì sao? Ông c.h.ế.t rồi thì cứ để mặc hai tỷ kia tuồn ra nước ngoài à?”
“Thế nên tôi cần cậu lắp thiết bị định vị và thuốc nổ lên người tôi để đề phòng.” Tiết Sưởng lại nói.
Thấy Cố Bồi nhìn mình chằm chằm, ông ấy nói tiếp: “Tôi đã làm nắm đ.ấ.m tay gấu, nó có thể dùng để phòng thân, hơn nữa thuốc nổ mà tôi đem theo là loại được nghiên cứu nhằm vào cơ thể con người, cực kỳ ổn định, sẽ không phát nổ một cách bừa bãi. Huống chi chắc gì tôi đã dùng tới, biết đâu khi lấy tiền chúng ta đã có thể trừ khử Trương Tử Cường rồi.”
Nghe đến đây, Lâm Bạch Thanh cũng đã hiểu nhiệm vụ lần này mà Tiết Sưởng phải thực hiện là gì rồi.
Con trai của người giàu nhất thành phố cảng bị Trương Tử Cường bắt cóc, người giàu nhất có hai lựa chọn, một là giao tiền chuộc để chuộc người, hai là báo cảnh sát, nhờ cảnh sát tìm con giúp mình.
Có lẽ là lo lắng cho sự an toàn tính mạng của con trai nên sau khi người giàu nhất biết con bị bắt cóc không chọn cách báo án mà lại đưa cho Trương Tử Cường mấy chục triệu tiền cọc trước, sau đó gom góp một tỷ tiền mặt trong thời gian ba ngày, đồng thời chuẩn bị thuyền để Trương Tử Cường nghênh ngang mang theo số tiền đó rời khỏi thành phố cảng.
Ở đời trước, do người giàu nhất không báo án nên cảnh sát cũng không truy nã, cứ mặc cho Trương Tử Cường mang theo một tỷ tiền mặt rời khỏi thành phố cảng một cách huênh hoang.
Nhưng hai mươi năm sau trong tương lai, theo ký ức của đàn em vượt ngục, khi đó trên thuyền chẳng những có một tỷ của gia đình người giàu nhất mà còn có hơn một tỷ Trương Tử Cường cướp được từ xe bọc thép chở tiền, ngoài ra còn có hơn tám tỷ tiền bẩn không rõ nguồn gốc, đó là khối tài sản khổng lồ mà đám ông lớn trong Sở Cảnh sát thành phố cảng tích cóp nhiều năm nay bằng cách ăn tiền ở…
Lợi dụng vụ bắt cóc lần này, nó công khai vênh váo rời khỏi thành thành phố cảng.
Cuối cùng số tiền đó sẽ đi về đâu, theo lời đàn em của anh ta tiết lộ thì chắc là tới nước T.
Tuy đến năm 1997 Trương Tử Cường đã bị bắt nhưng hai tỷ đó lại không tìm được nữa.
Còn vụ bắt cóc bây giờ, bề ngoài là bắt cóc nhưng thực chất lại là mấy ông lớn hai giới chính tà ở Sở Cảnh sát, Bộ Tư pháp và các ban ngành khác thấy thành phố cảng sắp bị sáp nhập nên không ngồi yên được nữa, muốn chuyển số tiền chiếm được từ việc tham ô ra khỏi thành phố cảng.
Bản thân bọn họ muốn chuyển tiền ra nước ngoài nên tất nhiên sẽ không động đến Trương Tử Cường, thậm chí còn giúp đỡ và phối hợp với ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận