Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 592


Kế tiếp đến việc nhận thân, Liễu Phong nhìn xung quanh, không nhìn thấy Cố Bồi, lại hỏi Lâm Bạch Thanh: “Hôm nay cuối tuần, quân y Cố không có ở nhà à?”
Gần đây bệnh viện quân y cũng không nhiều việc nhưng Cố Bồi lại khá bận rộn. Làm bác sĩ tùy quân của bộ đội hải quân, anh lại phải theo đội ra ngoài diễn tập.
Lâm Bạch Thanh nói: “Thật không may, anh ấy đi công tác rồi.”
Liễu Phong có chút thất vọng nhưng cũng chỉ biết trách mình, ông ta nói: “Nếu biết thế này, tôi nên gọi điện thoại trước.”
Bà Liễu không có hứng thú gì với Cố Bồi, người cần cảm ơn chủ yếu là Lâm Bạch Thanh.
Bà bế con gái, nói: “Cha nuôi không có ở đây cũng không sao, hôm nay nhận mẹ nuôi trước đi.”
Lâm Bạch Thanh nên cho đứa nhỏ một bao lì xì nhưng trong nhà không có tiền mới.
Hơn nữa Liễu Phong trang trí dược đường giúp cô mà cho đến bây giờ cô vẫn chưa trả tiền. Tuy rằng đối phương nói không cần tiền nhưng cô không thích chiếm lời của người khác, vừa hay hôm nay là cơ hội trả lại nhân tình.
Cô đang suy nghĩ nên cho đứa bé một cái gì để trả hết nhân tình của Liễu Phong một lần mới tốt.
Nhưng từ trước đến nay cô không thích trang sức vàng bạc, thứ trân quý duy nhất trong nhà được gọi là đồ tốt đều là dược liệu quý báu. Nhưng đứa nhỏ đến nhận mẹ nuôi, làm gì có ai lại đưa dược liệu?
Trong lúc nhất thời, Lâm Bạch Thanh thật sự gặp khó khăn.
Đúng lúc này chuông đồng hồ treo tường vang lên, cô cũng chợt nhớ tới, năm ngoái Sở Xuân Đình cho Cố Bồi một chiếc đồng hồ tráng men bỏ túi. Cố Bồi nói anh không thích nên tặng lại cho cô.
Chiếc đồng hồ tráng men kia đặt trên thị trường đấu giá, ít nhất có thể đáng giá hai trăm nghìn. Mà đưa nó cho Tiểu Nhu Nhu, chẳng phải là vừa hay sao? Lâm Bạch Thanh lập tức lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc đồng hồ tráng men. Cô sợ vợ chồng Liễu Phong muốn từ chối cho nên cũng không đề cập đến giá cả.
Hôm nay Tiểu Thanh cũng ở nhà, thấy chị gái tặng một chiếc đồng hồ quý giá ra ngoài. Lúc đó khách vẫn ở đó nên cô ấy không tiện nói cái gì nhưng chờ vợ chồng Liễu Phong đi rồi, cô ấy lập tức nói: “Chị, chiếc đồng hồ tráng men kia rất đáng giá, anh rể về mà thấy chị tặng nó cho người khác thì chắc chắn sẽ tức giận.”
Cô ấy còn nói: “Chỉ là nhận mẹ nuôi, tại sao chị lại tặng thứ đắt tiền như vậy?”
Lâm Bạch Thanh đưa bao lì xì cho Tiểu Thanh, nói: “Em thử đoán xem cái này bao nhiêu tiền?”
Tiểu Thanh nhận lấy, mở ra xem: “Cái này chắc khoảng năm sáu ngàn đồng nhỉ?” Sau đó cô ấy lại nói: “Nhưng cũng không bằng giá trị của chiếc đồng hồ tráng men kia.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Nhưng em ngẫm lại xem. Năm ngoái, tổng giám đốc Liễu đã giúp chúng ta lắp Linh Đan Đường miễn phí, chỗ đó bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể khai trương, có thể dựa vào dược đường xin được số hiệu tiêu chuẩn quân đội, còn có thể xin bệnh viện tư nhân ngay lập tức đều dựa vào tổng giám đốc Liễu, một chiếc đồng hồ không tính là gì.”
Nhưng Tiểu Thanh vẫn cảm thấy không ổn: “Nếu anh rể về mà biết, anh ấy tức giận thì làm sao đây?”
Đồng hồ là Sở Xuân Đình đưa cho anh, anh chuyển cho cô. Nhưng nghe nói cô tặng đồng hồ người khác, anh có thể không tức giận được không?
“Chắc chắn là không, anh ấy cũng đã đưa tặng chị đồng hồ thì làm gì với nó là việc của chị.” Lâm Bạch Thanh nói.
Tiểu Thanh hỏi trước: “Nếu chị tặng anh ấy một thứ gì đó, anh ấy lại chuyển tay cho người khác thì chị có vui không?”
Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một chút, nếu cô tặng Cố Bồi thứ gì đó mà Cố Bồi chuyển tay đã tặng người khác thì có lẽ cô cũng sẽ không thấy vui vẻ lắm.
Tiểu Thanh đang dọn dẹp phòng, khăn lau qua bàn Bát Tiên, lại nói: “Chuyện này chúng ta cứ giấu trước, đừng nói cho anh rể. Chờ đến lúc nào anh ấy hỏi lại thì chúng ta nói sau. Nếu anh ấy không hỏi thì chúng ta sẽ không nhắc tới, nếu không hai người chắc chắn sẽ cãi nhau một trận.”
Lâm Bạch Thanh cũng không sợ Cố Bồi tức giận nhưng cô không muốn cãi nhau với anh. Tuy nhiên cô lại không muốn nói dối anh nên nhất thời do dự, cũng không biết nên nói hay là không nói.
Suy nghĩ một chút, Tiểu Thanh nói cũng đúng. Anh hỏi thì nói, không hỏi thì cô sẽ không nói.
Nhưng cô ngờ là, Cố Bồi vừa tới đã hỏi. Đương nhiên, nếu anh hỏi thì Lâm Bạch Thanh cũng không có thói quen nói dối, phải thành thật nói với nhau.
Hơn nữa lúc vợ chồng Liễu Phong đến mang theo quà, có hai hộp sữa ong chúa và hai chai rượu Mao Đài, cũng có thêm hai cây thuốc Trung Hoa. Lâm Bạch Thanh chuẩn bị đưa rượu cho Sở Xuân Đình, t.h.u.ố.c lá đưa cho Mục Thành Dương, bảo hắn mang về cho ông cụ Mục cho nên không cất đi, để ở trong phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận