Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 617


Đối với Lâm Bạch Thanh, chuyện cô mua thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp rồi gọi điện lừa đảo tống tiền kim châm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đó lại là chuyện chấn động cả nhà máy Hashimoto.
Lão hội trưởng hơn chín mươi tuổi cũng bị dọa đến mức suýt đột quỵ, còn bảo Hashimoto Juichi tìm cách bắt Lâm Bạch Thanh lại, nếu không thì sợ rằng cô sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường phát triển của nhà máy Hashimoto.
Nhưng Trác Ngôn Quân nghĩ một đứa con gái mới hai mươi tuổi chỉ ăn may mà thôi, có cơ mưu gì mà dám so với công ty lớn có tài sản cả triệu đô la chứ.
Đương nhiên bà ta chẳng sợ Lâm Bạch Thanh, bởi vì bà ta còn một thân phận nữa, đó chính là mẹ chồng của Lâm Bạch Thanh.
Vợ của anh trai Cố Bồi đều là người nước ngoài, bởi vì có sự nghiệp độc lập, không phải lúc nào cũng ở trong một thành phố nên họ không bận tâm nhiều đến bà ta. Trác Ngôn Quân cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, còn chưa làm mẹ chồng bao giờ.
Nhưng bà ta lớn lên ở đảo Loan, trời sinh đã biết làm mẹ chồng rồi.
Lúc này bà ta nhíu mày nói: “Lâm Bạch Thanh, tôi là mẹ của Pio, cũng chính là Cố Bồi, nghĩa là tôi là mẹ chồng của cô đấy. Đây là nhà mà cô đang sống nhỉ? Mẹ chồng cô đến mà cô còn không mở cửa, cô không sợ hàng xóm láng giềng chê cô bất hiếu à?”
Vốn dĩ Lâm Bạch Thanh nghĩ Trác Ngôn Quân đã trở thành phu nhân của phó hội trưởng, lẽ ra phải rất khôn ngoan, không ngờ bà ta lại là một người chanh chua đơn giản như vậy.
Cô cười rồi nói: “Vậy thì bà sai rồi, tôi nổi tiếng là đanh đá nhất trong cái ngõ nhỏ này, ai ở đây cũng phải thua tôi cả. Dù bà có ồn ào như nào đi nữa, có khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại cũng chẳng sao, tôi mặt dày lắm, tôi xem còn thấy vui nữa kia, chẳng những vậy tôi còn có thể nhổ nước bọt vào bà hai lần cơ đấy.”
Trác Ngôn Quân tự nhận bà ta là một người phụ nữ rất lịch sự, tao nhã.
Bà ta cũng cho rằng Lâm Bạch Thanh là bác sĩ trung y, hẳn là một cô gái có tính cách cũng dịu dàng, dễ sai bảo. Ai ngờ cô vừa nói chuyện thì toàn là lời nói quê mùa chợ búa, là một người đanh đá như vậy.
Nếu Trác Ngôn Quân dám đến tìm Cố Bồi, còn muốn yêu cầu anh làm vài chuyện thì dĩ nhiên bà ta cũng có chuẩn bị mà đến, mà thứ bà ta đang nắm trong tay chính là nhược điểm mà trước đây Cố Bồi lầm lỗi với bà ta.
Lâm Bạch Thanh là con dâu, bởi vì đều là người Hoa cả, nếu cô lương thiện một chút, hiếu thuận một chút, nghe lời một chút thì Trác Ngôn Quân sẽ sẵn lòng chăm sóc cho cô, nhưng nếu cô chống cự đanh đá thì Trác Ngôn Quân cũng không khách khí nữa.
Với lại Trác Ngôn Quân cũng đang nắm giữ điểm yếu của Cố Bồi.
Bà ta nhíu mày nói: “Hẳn là cô chưa biết, khi Pio còn nhỏ nó đã là một con quỷ, thậm chí còn hại c.h.ế.t người khác. Tôi nghĩ là nó không dám nói cho cô nghe bao giờ, có phải không?”
Giữa Cố Bồi và Trác Ngôn Quân đã xảy ra chuyện gì đó.
Quả thật Lâm Bạch Thanh đoán không sai, có lẽ là liên quan đến trà và kẹo. Bởi vì hễ Cố Bồi uống trà là sẽ nôn mửa, ăn kẹo cũng vậy.
Có lẽ đó là bóng ma tâm lý trong lòng anh.
Nếu không phải Trác Ngôn Quân xuất hiện thì anh sẽ không nói cho cô biết. Nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của mẹ đẻ nên anh không còn cách nào khác, bất đắc dĩ, ban nãy vội vã về nhà là muốn nói với cô về chuyện này.
Cố Bồi vừa mới lên lầu ly nước, sau khi xuống thì thấy cửa bị vợ khóa từ bên ngoài, anh ra sức lay cửa.
Lâm Bạch Thanh hô chờ một chút rồi quay đầu, nói với Trác Ngôn Quân đang nhón chân cáu gắt: “Nói đi, rốt cuộc anh ấy đã làm chuyện gì mà bà lại hận anh ấy như vậy, tôi sẵn lòng nghe đây.”
Trác Ngôn Quân đã rất cố gắng để kiềm nén lửa giận, nhưng khi nhắc đến chuyện cũ bà ta vẫn nóng bực và thù hận như trước, nhìn thấy đứa con dâu Lâm Bạch Thanh dám che chở cho đứa con đáng hận kia, bà ta lại càng thêm hận.
Bà ta bặm môi cười lạnh rồi nói: “Tôi khuyên cô đừng sinh con, nhất là con gái, bởi vì Pio đã hại đứa con gái mà tôi yêu nhất. Tôi đã từng nguyền rủa nó trước mặt Thượng đế, nếu nó sinh con gái thì cũng phải trải qua nỗi đau giống như tôi.”
Lâm Bạch Thanh xoa bụng, cô đang mang thai lại còn mang thai con gái. Trên thế giới này không có gì là bỗng dưng yêu, không có gì là bỗng dưng hận.
Dựa vào phản ứng thể xác và tinh thần của Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh cũng lờ mờ đoán được: “Sau khi bà và Hashimoto Juichi tái hôn thì bà có sinh một đứa con gái, phải không?”
Sắc mặt của Trác Ngôn Quân trắng bệch, cắn chặt răng: “Chính là do nó hại chết.”
“Anh ấy cho con gái bà ăn một viên kẹo, con bé bị nghẹn c.h.ế.t sao?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Trác Ngôn Quân hơi sững sờ: “Pio dám, nó dám kể cho cô nghe chuyện này?”
Bà ta lại nhe răng cười, vỗ n.g.ự.c nói: “Nó là một con quỷ tà ác, trời sinh là loại hư hỏng. Bây giờ tôi đến để tha thứ, bỏ qua cho nó. Vậy mà nó hèn tới nỗi phải đi trốn không muốn gặp tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận