Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 569


Nhưng may mắn thay, vì cô cẩn thận, vì sự cố chấp của Cố Bồi và vì sự mạnh mẽ của Thẩm Khánh Nghi mà tờ &LTQu;ân Đội Giải Phóng> lại rơi vào người cô!
Hơn nữa hôm nay là ngày Valentine.
Từ năm trước Cố Bồi đã ba lần dặn cô phải dành thời gian, cô đã đồng ý nhưng hôm nay lại trễ hẹn vì cuộc phỏng vấn của hai vị phóng viên.
Lúc phỏng vấn, cô mặc vest, đi giày da, bác sĩ Cố đẹp trai đứng ngoài cửa nhìn theo không buồn cũng không vui. Cũng may chỉ muộn hai tiếng, cuối cùng hai người có thể đi ra ngoài. Cố Bồi lái xe chuẩn bị đưa Lâm Bạch Thanh ra khỏi thành phố. Anh đã mua hoa, là hoa hồng, và bây giờ bó hoa đó đang ở trong lòng Lâm Bạch Thanh.
Tất cả các ca khúc trên xe đều bằng tiếng Anh gần giống với nhạc thường thấy ở các quán bar trong ngày lễ tình nhân. Cô không biết Cố Bồi định đưa cô đi đâu.
Sau khi rời khỏi thành phố, anh đưa cho cô một tờ giấy và nói: “Đây là danh sách mua sắm dược liệu ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải mà giáo sư Liễu đưa cho anh, việc mua thuốc do Điền Trung Bái phụ trách, ông ta ta mua dược liệu ở các chợ đầu mối nhưng giá cao hơn rất nhiều so với giá ở Linh Đan Đường.”
Lâm Bạch Thanh cầm lấy bản danh sách rồi lật ra nhìn.
Bản thân cô ngày nào cũng đi mua dược liệu nên cô biết tất cả giá các loại thuốc. Mà giá Điền Trung Bái báo cáo đúng là cao hơn 20% so với giá ở Linh Đan Đường.
Nhưng doanh nghiệp nhà nước khác với doanh nghiệp tư nhân.
Từ mua sắm đến tiêu thụ, dù sao em vợ em chồng lãnh đạo cũng phải kiếm chút dầu mỡ. Nước trong quá thì không có cá, muốn hợp tác với các xí nghiệp nhà nước, chúng ta phải học được cách bỏ qua.
“Hôm nay không phải là lễ tình nhân sao, anh định đưa em đi hẹn hò ở chợ đầu mối à?” Lâm Bạch Thanh cười hỏi.
Cô nói thêm: “Điền Trung Bái là người có quan hệ rất tốt với thành phố. Về chuyện mua thuốc ở Đông Hải, chắc chắn ông ta đã sắp xếp rất nhiều lãnh đạo. Chuyện này không phải là chuyện người bình thường như chúng ta có thể quản lý, thôi quên đi, mặc kệ nó đi.”
Cố Bồi khẽ thở dài rồi nói: “Chuyện này giáo sư Liễu đã ủy thác cho anh, chúng ta làm xong chuyện này rồi anh sẽ dẫn em đến cửa hàng gà rán ngon nhất, ăn món gà rán mà em thích nhất.”
“Anh có biết ở Thâm Hải có quán gà rán nào ngon không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Cố Bồi nói: “Khi anh đang phẫu thuật ở quân khu Thâm Hải, một người lính đã giới thiệu món này cho anh, cậu ấy nói đấy là món ăn ngon nhất mà cậu ấy từng ăn.”
Được mọi người giới thiệu, họ đảm bảo chất lượng ở đó, Cố Bồi lập tức ghi vào một quyển sổ. Cố Bồi nói rồi đưa quyển sổ cho vợ.
Hôm nay anh muốn đi xem thị trường dược liệu chính vì lý do này.
Hiện nay ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, phe lấy Thẩm Khánh Hà làm đại diện là người của Liễu Liên Chi, chủ yếu nắm giữ chất lượng và quyền tiêu thụ.
Phe do Điền Trung Bái đứng đầu tập trung vào lĩnh vực mua sắm và tài chính, có mối quan hệ rất tốt với các lãnh đạo thành phố.
Những năm 93, nhiệm kỳ bốn năm của Thẩm Khánh Hà đã hết, bà sắp phải đối mặt với một cuộc tổng tuyển cử mới.
Lãnh đạo thành phố đã không thích Thẩm Khánh Hà từ lâu, bọn họ nói muốn thay Thầm Khánh Hà bằng Điền Trung Bái.
Trên thực tế, nói chung là tiêu chuẩn của một bí thư là phải phục vụ hai nhiệm kỳ liên tiếp, tổng lại mất tám năm.
Thẩm Khánh Hà sắp bị thay thế chỉ sau bốn năm tại vị, tất nhiên đó là vì thành phố muốn loại bỏ Liễu Liên Chi ra khỏi bộ máy quản lý nhà máy dược phẩm. Đương nhiên Liễu Liên Chi thấy không thoải mái khi sắp bị đuổi khỏi nhà máy do mình thành lập.
Hơn nữa bà ấy còn là một người mười năm làm cách mạng cũng không gục ngã, đương nhiên bà ấy không thể ngồi yên được.
Cho nên từ nhiều tháng trước, bà ấy đã giao phó cho Cố Bồi, bà ấy bảo anh dành chút thời gian đi với Lâm Bạch Thanh đến thành phố Thâm Hải tìm hiểu thị trường bán buôn dược liệu trong nước xem giá cả thế nào để chuẩn bị trước một con bài đàm phán với chính phủ.
Nếu nói Cố Bồi thích làm những chuyện này không, đương nhiên anh không thích rồi. Thậm chí anh còn không muốn vào chợ dược liệu.
Nhưng đây là việc bà ngoại cô giao phó, Lâm Bạch Thanh lại thích đi dạo ở chợ dược liệu nên anh đành cắn răng đi theo. Sau khi hai người đi dạo ở chợ dược liệu xong thì mới đi tìm quán bán món cốt lết gà rán huyền thoại được đồng đội giới thiệu. Nhưng Cố Bồi lại thấy thất vọng.
Bởi vì trong tâm trí anh, nó sẽ giống như nhà hàng Seattle ở thành phố Đông Hải, là một nhà hàng phương Tây với khung cảnh đẹp đẽ, ấm áp và thoải mái.
Mà quán mà các đồng nghiệp đã chỉ cho anh lại là là một quán nhỏ bên đường nằm ở ngã tư một khu phố tồi tàn. Chân gà to nhiều thịt, đùi gà cũng nhiều thịt, một nồi bột, một chảo vụn bánh mì, bên cạnh là một chảo dầu lớn đang sôi sùng sục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận