Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 780


Song Sở Thanh Đồ lại lo rằng tuy chúng đều thuộc hóa sinh song hướng nghiên cứu phát triển của ông ấy vẫn là hóa chất phi quân sự, trông thì chuyên ngành có hơi giống nhưng trên thực tế lại không liên quan gì đến nhau. Vì không thể xảy ra chiến tranh sinh học nên ông ấy liền từ chức và cầm tiền trở về Đông Hải.
Tuy bây giờ ông ấy không giàu có gì, nhưng ông ấy vẫn có hàng chục ngàn đồng, ông đã quá quen thuộc với trung y vì vậy liền trò chuyện với Lâm Bạch Thanh một chút, sau đó liền quyết định đến Linh Đan Đường làm việc trong tương lai.
Xót thương cho Sở Xuân Đình chỉ có một đứa con và một đứa cháu nhưng bọn chúng lại còn phấn đấu vì sự nghiệp của Cố Minh.
Ông cụ giận đến mức sắp nổi trận lôi đình, nhưng chỉ cần nhìn thấy Sở Sở thì không thể giận thêm được nữa. Dù sao cả đời ông cụ đã gây ra quá nhiều tội lỗi, bây giờ những chuyện ông nhận được đều là báo ứng!
Sáng sớm hôm sau, Cố Bồi đến sân bay đón người, trợ lý đẩy Pete đang ngồi trên xe lăng đi ra. Khi nhìn thấy Pete, Lâm Bạch Thanh nghi rằng liệu anh ta và Cố Bồi có cùng cha mẹ sinh ra hay không.
Mặc dù các đường nét trên khuôn mặt hơi giống nhau, nhưng Pete lại giống như hầu hết người Hoa Kiều có nước da rám nắng, từ nhỏ anh ta đã quyết tâm đi theo con đường chính trị, không thể kiếm đâu ra một người nào khác được tu dưỡng vừa khiêm tốn vừa lịch sự như anh ta, một câu tiếng Trung của đảo Loan vừa chuẩn mực vừa lưu loát, khi gặp người khác thì gật đầu chào hỏi.
Vừa nhìn thấy Lâm Bạch Thanh, anh ta lập lức dang tay ôm lấy cô, những lời khen ngợi lễ phép nối tiếp nhau khiến Lâm Bạch Thanh choáng váng.
Sau khi khen ngợi Lâm Bạch Thanh, anh ta lại khen ngợi chính phủ Đại Lục, sau đó lại khen Đông Hải, nói tóm lại, nếu nhìn vẻ bề ngoài thì Lâm Bạch Thanh cũng không thể tin rằng anh ta lại ủng hộ đảo Loan, mà còn là một trong những phe phản đảng.
Tất nhiên, một chính trị gia gần bốn mươi tuổi và sống ở nước M sẽ có hứng thú với chuyện tranh chấp chủ quyền giữa Đại Lục và đảo Loan ở bên kia trái đất, nhưng anh ta cũng sẽ không quá để tâm đến, thay vào đó, anh ta sẽ đối đãi với mọi việc một cách khách quan, có lẽ quãng đường đi đến Đông Hải rất tốt, khi nhìn thấy Linh Đan Đường, anh ta chân thành nói với Lâm Bạch Thanh: “Tôi nghĩ rằng quan điểm của tôi có thể sai, quyết định của Pio trở về nước cũng không phải quyết định sai lầm gì, phòng khám này từng thuộc về ông cha của chúng tôi…”
Anh ta chống khuỷu tay ngồi trên xe lăn nhìn xung quanh tầng hai, hít thật sâu một hơi, xúc động nói tiếp: “Lớn thật.”
Anh ta đến đây để chữa bệnh, tất nhiên sau khi khách sáo một hồi thì đã vội vàng khám bệnh.
Trước khi tháo băng, Lâm Bạch Thanh cảm thấy vấn đề không quá lớn, vì một loại là ung nhọt, loại còn lại còn phiền phức hơn là bị lở loét và chảy mủ vàng kèm theo có mùi rất hôi, trong trung y gọi là phong tà thấp độc, hỏa độc và ứ độc cùng tồn tại, trạng thái cân bằng âm dương trong cơ thể người bị phá vỡ, trong trường hợp này nếu chỉ chữa phong tà thì thấp độc và ứ độc sẽ trầm trọng hơn, dù là bác sĩ trung y có nhiều năm kinh nghiệm thì cũng phải cẩn trọng trong việc kê đơn thuốc và chữa trị.
Thế nhưng nếu nói về mặt tây y thì lại dễ hiểu hơn, nói đúng hơn là hệ thống miễn dịch của một người bị phá hủy toàn bộ.
Nhưng của Pete chỉ là mưng mủ, không có mùi hôi, vì anh ta còn khá trẻ, chắc hẳn có thói quen vận động nên sức đề kháng của cơ thể tương đối tốt, vì thế khả năng miễn dịch vẫn còn.
Thế nhưng nhìn miệng vết thương cũng đã gây sốc.
Phần thịt trên toàn bộ chân trái teo tóp lại, khi dùng ngón tay ấn xuống sẽ có một hõm sâu, để rất lâu cũng chưa hồi phục trở lại. Lại có một bệnh nhân khác đến, Mục Thành Dương cũng không thèm quản mà đi làm trợ thủ cho bà chủ.
Lâm Bạch Thanh ra hiệu cho sư ca pha nước thuốc để tắm rửa, còn Lâm Bạch Thanh thì kê đơn thuốc.
Pete thấy cô đang viết gì đó liền khom người hỏi: “Tôi có thể xem qua không?”
Viết đơn thuốc lên giấy than mà thôi, người bệnh một tờ và bác sĩ một tờ, thoạt nhìn chỉ có ba loại thuốc trên đơn thuốc, Pete liền hiểu rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác: “Sorry, sorry, tôi không ngờ là một đơn thuốc gia truyền ba hai ba, tôi không nên nhìn nó.”
Gọi là ba hai ba vì các đơn thuốc bình thường đều có bốn vị thuốc, trong mỗi đơn thuốc sẽ có một vị thuốc bí mật trong số ba vị còn lại, trước khi viết ra, ngay cả người bốc thuốc cũng không biết vì thế bác sĩ phải tự kê đơn thuốc, thuốc trong nước thuốc cũng giống như đơn thuốc mà Lâm Bạch Thanh đã kê cho ông Lý mấy ngày trước, lượng rết trong đó chỉ 0.1 gram, ít đến mức không thể nào đếm được, nhưng nếu không có 0.1 gram rết kia thì cũng tựa như thức ăn không có muối, vẽ rồng không rõ ràng, cả công thức cũng mất tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận