Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 450


Đương nhiên Sở Thanh Tập không tin, thậm chí còn cảm thấy đứa cháu gái nhỏ này ngu ngốc một cách dễ thương.
Ông ta nghe Long Ngũ nói cô đến bệnh viện Hán Đường, có lẽ là muốn thử trình độ của bác sĩ, còn kê một chút thuốc.
Nhưng cô không biết rằng trên khắp nước M, bệnh viện Hán Đường có ba phòng khám lớn có kích thước như nhà chính, còn có mấy chục hiệu thuốc ngoại trú và các vật phẩm châm cứu ở đấy còn được giới thiệu vào một số bên quân y.
Kim châm Côn Luân cũng không có ở SF, ở NY, muốn dùng thì phải tự đi.
Hơn nữa cũng giống như kim ở Bảo Tế Đường, có điều kiện vô cùng cao.
Lần trước ông ta có người quen đưa Tiểu Nhã đi NY, để bác sĩ bên kia châm cứu.
Người cầm kim tên là Hashimoto Juichi, ngoại trừ ông ta, bộ kim kia không được qua tay bất cứ ai.
Cô muốn mượn kim châm từ bệnh viện Hán Đường chỉ là điều viển vông.
A Thủy và Long Ngũ lái xe mang hành lý đi trước, Sở Thanh Tập muốn đưa cháu gái đi thăm quan trang viên của mình một chút cho nên phải đi bộ về.
Nhà của ông ta ở SF nằm ngay bên bờ biển, thuộc về khu dân cư cao cấp, bãi cỏ ở trang viên được cắt tỉa gọn gàng và đẹp đẽ, khu vườn cũng được trang trí rất đẹp. Bây giờ là tháng 12, thời tiết hơi lạnh, nhưng đi bộ trên đường dưới ánh mặt trời ấm áp, gió thổi cỏ thơm, rất dễ chịu.
Sở Xuân Đình đột nhiên hỏi: “Bệnh tình của Tiểu Nhã có nghiêm trọng không, đang ở nhà à?”
Sở Thanh Tập buồn rầu nói: “Vẫn đi học.”
Nếu đứa trẻ đi học được thì có thể chứng minh rằng bệnh tình không nghiêm trọng lắm. Vậy ông ta sốt sắng lo gọi Lâm Bạch Thanh đến để làm gì?
Sở Xuân Đình kiềm chế cơn giận lại hỏi: “Tào Chi Phương đâu, vẫn ở nhà trông Tiểu Nhã giúp mày?”
Sở Thanh Tập nhẹ nhàng nói: “Cha, con với Tào Chi Phương đều không bỏ thêm bất cứ cái gì vào bột linh chi của cha. Con cũng đã điều tra rồi, là do bảo mẫu lén đổi thuốc của cha, mang bột linh chi của cha về cho chồng bà ta uống. Chồng bà ta bị thiếu tiểu cầu, bà ta lặng lẽ đổi thuốc của cha cho chồng. Nguyên nhân vì cha quá khó tính cứ luôn khó chịu với bảo mẫu, mắng bà ta nên bà ta hận thù trong lòng. Bà ta biết thuốc của chồng mình có thể gây hại cho cha nên mới đổi thuốc.”
Sở Xuân Đình cười lạnh, nói với Lâm Bạch Thanh: “Cháu có biết thằng nghiệt súc này giải thích chuyện nó hại ông như thế nào không, nó đẩy hết trách nhiệm hạ độc ông cho bảo mẫu trong nhà, nói rằng bảo mẫu muốn hại ông. Có lẽ đã cho bảo mẫu một khoản tiền nên đương nhiên bảo mẫu sẽ đồng ý tạo chứng cứ giả giúp nó.”
Còn nói: “Tào Chi Phương chính là nhân tình của nó làm việc ở bệnh viện Hán Đường, gốc gác Thâm Hải, họ hàng cả nhà nó đều là người hầu của người nước N, bác ruột làm quản lý sức khỏe gì đấy ở bệnh viện Hán Đường, chú ruột thì kinh doanh thuốc ở trong nước, có thể coi cả nhà đều là tay sai, là chó săn!”
Gia đình toàn chó săn và tay sai, hình dung này của ông ta làm Lâm Bạch Thanh cảm thấy buồn cười.
Nhắc đến nhà họ Tào, Lâm Bạch Thanh cũng có chút ấn tượng, tương lai tập đoàn trồng thảo dược trong nước thuộc đế chế Hashimoto có giám đốc họ Tào, nếu như theo lời của Sở Xuân Đình nói thì đúng là cả dòng họ đều đang làm việc cho nước N.
Đối với lời mỉa mai cực kì sắc bén của cha nhưng Sở Thanh Tập cũng không tức giận, nhìn ông cụ cứ như nhìn một con ch.ó ác độc bị buộc xích sắt, biết nó không thể cắn người được, nên nghe sủa một chút cũng không sao.
Ngược lại, ông ta nhìn Lâm Bạch Thanh: “Thanh Thanh, cháu có biết vì sao ông cụ lại căm hận nước N không, không phải vì ông ấy rất yêu nước mà là ông ấy chưa từng chiếm được lợi lộc gì khi giao dịch với nước N. Cháu có biết vì sao ông ấy không căm hận chính phủ trong nước không, vì ông ấy có thể chiếm lợi từ chính phủ, chính vì vậy mà ông ấy có thể quên anh trai chú đã c.h.ế.t như thế nào.”
Sở Xuân Đình nói: “Anh trai mày chết vì giải cứu cho cô gái bị cưỡng hiếp đó, nó là một anh hùng.”
Sở Thanh Tập nói: “Cha, cha tỉnh táo lại chút đi, nếu như không phải vì chính sách hỗn loạn thì sao anh trai con lại phải đến biên cương, làm sao mà c.h.ế.t được. Anh ấy c.h.ế.t vì chính sách hoang đường của chính phủ khốn nạn đó. Con thật sự không ngờ cha thông minh cả đời mà lại bị chính phủ mê hoặc, thấy người ta cấp giấy chứng nhận anh hùng thì cha đã đắc chí, đã quên rằng anh trai con đã phải chịu đựng những gì ở biên cương.”
Nhắc đến cái c.h.ế.t của con trai lớn, Sở Xuân Đình không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận