Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 743


Lúc này cuối cùng Thẩm Khánh Nghi cũng hiểu vì sao mình thấy quen mắt. Bà ấy vẫn không nhớ ra nhưng giác quan thứ sáu đã nói cho bà ấy biết người này là ai.
Thấy tất cả mọi người đều đã im lặng, Sở Thanh Đồ nói bằng tiếng Trung: “Về vấn đề độc tính trong thảo dược trung y, tôi còn tưởng mọi người đang nói về một án lệ nào đó. Như những gì chúng ta thấy, Bán Hạ, tên tiếng Anh là Pinellia ternata, bên trong có chứa nicotine và choline; Thiên Nam Tinh, tên tiếng Anh là rhizoma alismatis, bên trong có chứa alkaloid và scorching toxin, ngoài ra còn có một vài thành phần hóa học hiện tại chưa được đặt tên. Đúng là chúng có hại cho cơ thể con người nhưng trong bán hạ cũng có chứa organic acid, trong thiên nam tinh có mannitol và triterpenoid saponin: những chất có lợi cho cơ thể con người. Khi dùng làm thuốc trung y, chúng được ví như hoàng đế và thần tử, cũng là quân: thần trong trung y…”
Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh, Lâm Bạch Thanh cũng đang nhìn anh, hai người cùng nhìn về phía Sở Thanh Đồ.
Quần áo ông ấy chắp vá, đeo một cặp kính gãy phải buộc dây, là tầng lớp tri thức của nước Hoa hai mươi năm về trước.
Bộ dạng nghèo túng và rách rưới giống như những cuộc gặp gỡ hoang đường trong cuộc đời của ông ấy.
Ông ấy nói một cách dõng dạc, không thể bắt bẻ chỗ nào. Sau khi im lặng một lát, Cố Bồi bật chế độ phiên dịch song song.
Bán hạ và nam tinh là hai vị thuốc thuộc họ thiên nam tinh, do vậy khi kê đơn thuốc, các bác sĩ trung y luôn kết hợp chúng với nhau.
Trước những năm 1990, trung y không kiểm tra thành phần hóa học, bài vè của những bác sĩ trung y già được truyền miệng qua nhiều đời, chữa bệnh cứu người.
Trong tương lai, sau khi Lâm Bạch Thanh kiểm tra xong thì cũng cố ý xem thử, nhưng dù gì cô cũng chỉ là một bác sĩ trung y, không hiểu về hóa học, khác nghề như cách núi, cô còn không nhớ nổi từ ngữ chuyên ngành thì nói chi đến việc chứng minh sự tương sinh tương khắc giữa các dược liệu từ góc độ của tây y.
Vậy mà lúc này đây, một người sống ở sa mạc đã lâu, tóc đã bạc, nước da màu vàng nâu đậm, gầy như một bộ xương biết đi chỉ cần xem báo cáo kiểm tra mà Cố Bồi làm lại có thể nói ra thành phần nào có hại cho cơ thể con người, thành phần nào có lợi cho cơ thể con người, còn cả thuật ngữ chuyên ngành của trung y như quân: thần: tá: sử (1). Ông ấy viết chúng thành văn, báo cáo học thuật về trung y mà người phương Tây có thể hiểu.
(1) Quân: thần: tá: sử: cách phối hợp các dược liệu theo vai trò trong một thang thuốc
Bấy giờ, sau khi phân tích xong, Sở Thanh Đồ thử dùng tư duy của tây y để nói về thuốc trung y, thành phần hóa học mênh m.ô.n.g cứ tuôn ra từ miệng như được cất giữ trong đầu ông ấy.
Đây là chuyện mà hai mươi năm sau Lâm Bạch Thanh cũng không làm được, cha cô đã kết hợp trung y và tây y với nhau một cách hoàn hảo.

Lại nói về Linh Đan Đường, thực ra việc mở phòng khám trung y nhưng vẫn gọi 120 chẳng hề hiếm gặp, bởi sẽ có những bệnh nhân mắc bệnh nặng, thiết bị ở phòng khám không đủ để cấp cứu. Vậy nhưng trên đời làm gì có bức tường nào không lọt gió, nếu gọi 120 mà bị người trong ngành biết thì chắc sẽ bị cười nhạo suốt mấy năm.
Hơn nữa ông cụ Mục rất trọng thể diện, nếu gọi 120 mà để ông ấy biết được thì kiểu gì ông ấy cũng mắng là đồ vô dụng.
Nhưng mạng người quan trọng, mấy bác sĩ đều đã xem thử, không có cách nào cứu chữa nên Mục Thành Dương đứng ra làm chủ: “Gọi 120 đi.”
Tiểu Thanh vội xoay người lấy điện thoại, nhưng đúng vào lúc này, Sở Xuân Đình đang nằm dưới đất bỗng ngồi thẳng dậy, liếc mắt một vòng nhìn Liễu Liên Chi: “Giáo sư Liễu?”
Liễu Liên Chi nhíu mày: “???”
“Hôm nay là mùng một tháng mười.” Sở Xuân Đình nói.
Liễu Liên Chi không mấy khi tính lịch âm, nhưng trên tường của phòng khám có lịch dương, bà ấy nhìn thử, đúng là mùng một tháng mười.
Sở Xuân Đình giãy giụa, Mục Thành Dương đỡ ông ta dậy.
Ông ta kiên quyết đẩy tất cả mọi người ra, thì thầm với Liễu Liên Chi: “Coi như giúp tôi một chuyện đi, bà đi mua ít tiền vàng với quần áo đốt cho Thanh Đồ, tôi nghĩ, bà mua tiền vàng thì chắc nó sẽ nhận…”
Liễu Liên Chi ghét nhất là mê tín dị đoan, đang định mắng hoang đường nhưng lại nhớ ra, liếc thấy bộ dạng của Sở Thanh Đồ thì thở dài một hơi, nói: “Thôi được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận