Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 777


Mặt mày ông cụ hớn hở hẳn lên, muốn đuổi theo Tiểu Sở Sở, nhưng xương cốt của người già mà, vừa hạ eo xuống một tí đã kêu răng rắc, eo nhói lên một cái, hơn nữa ông cụ cũng không bắt được Sở Sở vì con bé vòng qua ông cụ chạy đến nhà chính, dùng cả tay và chân trèo lên cầu thang, leo thêm mấy bậc nữa đã vào tới nhà.
Ông cụ đánh giá thấp tốc độ của cô nhóc rồi, nhưng vì thích quá nên bất chấp cái eo đang đau, xoay người muốn đuổi theo, mới đuổi được hai bước thì ông cụ cảm thấy nửa người dưới mất cảm giác, may mắn thay Lâm Bạch Thanh nhanh chóng chạy đến đỡ ông cụ, nếu không hôm nay ông cụ vừa bị đau eo lại còn bị vấp ngã.
Lâm Bạch Thanh đỡ ông cụ đứng dậy, cô thấy ông cụ bị trật khớp, phàn nàn: “Ông cũng gần tám mươi tuổi rồi, gân cốt cũng già đi, nếu ông không cẩn thận té ngã, chắc không thể nào đứng lên nổi đâu.”
Bác gái Vương và bác gái Thạch là hai bảo mẫu được Lâm Bạch Thanh đem theo, bọn họ cùng đuổi vào nhà chính, sau đó hét lên: “Sở Sở, đừng động vào đó!”
Ông cụ không thích người khác khiển trách viên ngọc nhỏ của ông, chờ cho cháu gái nắn lại xương cốt xong, ông cụ tập tễnh bước lên từng bậc thang, vừa đi vừa nói: “Đừng mắng con bé, để cho con bé chơi cho vui đi, nó muốn chơi thế nào thì chơi.”
Nhưng khi ông bước vào cửa, ông cụ liền hoảng sợ.
Vì Sở Sở như một hạt đậu nhỏ nên không biết từ khi nào đã xông lên bàn bát tiên, lúc này nhóc con đang ôm bàn bát tiên và ngắm nghía lư hương, đó là vật từ thời xa xưa, tráng một lớp men cloisonne lên những đóa sen sặc sỡ, thật ra nó cũng không quý hiếm, nhưng tay nghề lại rất tốt nên mang lại giá trị cao, chỉ cần đứa nhỏ buông tay sẽ có tiếng cạch phát ra, sau đó sẽ bay hết mấy ngàn.
Ông cụ cũng đau lòng, nhưng lúc này bác gái Thạch lại dọa: “Nhóc con à, đó là một món đồ cổ vô cùng có giá trị, nếu nó rơi xuống thì ông cố cũng không tha cho cháu đâu.”
Sở Xuân Đình vừa nghe thấy thế thì tức giận, trừng mắt nhìn bác gái Thạch, ông cụ nghiến răng nghiến lợi: “Cái viện này đều là của con bé, mấy đồ vật này có là gì đâu?” Sau đó lại cười với đứa trẻ: “Sở Sở, đập đi cháu, để chúng ta nghe thấy tiếng động đó.”
Sở Sở cũng không muốn đập phá đồ đạc, nhưng cô bé lại cảm thấy chơi rất vui, thấy mẹ đang ở bên phải liền đưa lư hương cho mẹ, sau đó xoay người lại bò đến phía sau bàn bát tiên, trên tường treo tranh và đặt bình hoa, bức tranh trên tường còn đáng giá hơn cả lư hương, chỉ cần Sở Sở lắc cái m.ô.n.g thì chúng sẽ rớt hết xuống đất, tim của ông cụ đập thình thịch khi nhìn thấy cô nhóc nhanh nhẹn di chuyển quanh cái bàn, nhưng ông cụ vẫn nói: “Để cho con bé phá, mặc sức mà phá, cấm ai mắng con bé.”
Nếu ông cụ nói không có chuyện gì thì bảo mẫu và bác gái Thạch cũng im lặng, dù sao bọn họ cũng không thấy đau lòng.
Dù sao Sở Xuân Đình nhìn thấy viên ngọc nhỏ, ông cụ nghĩ rằng dù con bé có như Na Tra náo loạn Long cung thì ông cũng xử lý được. Nhưng ông cụ lại xem nhẹ mức độ khiếp sợ mà đứa trẻ một tuổi có thể gây ra cho mọi người.
Chẳng những ngăn cản bảo mẫu và bác gái Thạch, lại còn không cho phép Lâm Bạch Thanh đến gần, ông cụ loạng choạng bế đứa bé lên, ông cụ thấy mình sắp thành công, Sở Sở lại lắc cái mông, trượt xuống cái bàn, ông cụ nghĩ rằng đứa bé sẽ ngã nên sợ đến nỗi hồn vía muốn bay lên mây, nhưng không ngờ cô bé lại đạp lên cái ghế nhỏ ở dưới bàn.
Viên ngọc nhỏ của ông cụ, lỡ như ngã thì làm thế nào, ông cụ vươn tay ôm lấy thì lại trượt chân ngã xuống đất, vừa đứng dậy đi được vài bước thì cảm thấy không vững nên cô bé đi vào gian phòng bên cạnh, đây là phòng mà ông cụ chuẩn bị cho mẹ con cô, trong phòng có một cái giường ngủ bằng nệm lò xo, toàn bộ nội thất trong phòng đều có kiểu mới, còn có một chiếc xe đẩy em bé đặc biệt được mua ở thành phố cảng, Sở Sở tò mò về nó, cô bé liền đẩy nó, lại phát hiện ra rằng nó có thể di chuyển, đúng lúc có thể tận dụng sức mạnh của chiếc xe để đi lại xung quanh, vì thế cô bé liền đẩy nó.
Đẩy trong phòng thôi không tính, cô bé còn đòi phải đẩy ra ngoài, đẩy ra tới ngoài sân, đứa bé đang tập đi như có thêm sức mạnh, dáng người be bé đẩy chiếc xe trẻ em to lớn lang thang trong sân, hai bảo mẫu bị một đứa bé quậy phá tưng bừng mệt bở hơi tai, vì thế cũng không còn hơi sức để đi nấu ăn.
Tội nghiệp ông cụ Sở vì trông mong lâu như thế, tưởng chừng có thể thương yêu và thân thiết đứa bé một chút.
Song với đôi tay và đôi chân già nua của ông cụ, nếu muốn đuổi theo cháu thì chắc cũng không thể đuổi kịp.
Nhưng trong sân có một đứa trẻ, chỉ cần nhìn cô bé chập chững khám phá xung quanh cũng đủ khiến người ta vui vẻ. Ông cụ ngồi ở hành lang nhìn viên ngọc nhỏ đáng yêu của ông, Sở Xuân Đình muốn nói với cháu gái về việc sắp xếp cho ông Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận