Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 435


Nói xong, hai người cũng dùng bữa xong, Sở Xuân Đình nói: “Công an quyết định giam giữ họ ba ngày. Xét thấy thể chất của họ không tốt nên giam giữ riêng. Thức ăn được đặt hàng từ cảng cá Đông Hải. Ở trong Cục công an còn thoải mái hơn ở khách sạn. Nếu như Cố Minh còn sống và xảy ra chuyện như thế này, cháu nghĩ ông ấy có hài lòng với kết quả này không?”
Vì những năm trước giao thông chưa phát triển, nhà nước không mở cửa, Cố Minh chưa từng gặp bệnh nhân người nước N.
Nhưng nguồn lực y tế của bác sĩ ở dược đường đều có hạn.
Sốt theo mùa, bệnh Gout, bệnh phong thấp, đục thủy tinh thể, các bệnh nan y khác nhau, số lượng người mà Linh Đan Đường có thể điều trị mỗi ngày cũng có hạn. Hơn nữa vì vốn dĩ tính chất là phòng khám nên những bệnh nhân đến đây khám bệnh đều là dân thường, hoặc là dân buôn bán cò con. Họ muốn dành một chút thời gian trong cuộc sống mưu sinh bận rộn đi khám bệnh cũng không hề dễ dàng nên người nước N chỉ cần chiếm một số thôi là đã chiếm mất thời gian chữa trị của bệnh nhân bình thường rồi.
Tính cách của Cố Minh chỉ tốt trên các phương diện khác, ở phương diện trị bệnh ông là người coi trọng sự công bằng nhất, cả đời chữa bệnh, ông ghét nhất là chứng kiến sự bất công.
Nếu Cố Minh còn sống mà ông gặp phải tình huống này, mặc dù không biết là ông sẽ làm thế nào nhưng trực giác của Lâm Bạch Thanh cho thấy rằng chắc chắn thầy cũng sẽ không để yên.
Bởi vì sự việc này không được đặc cách, một khi đặc cách, bạn không nể mặt đám người đó xem, họ sẽ bâu xâu vào giống như đàn châu chấu. Bị bắt rồi thì họ liền quỳ xuống, xin lỗi, khấu đầu.
Nhưng nếu thả họ ra, họ sẽ vẫn làm theo ý mình, có c.h.ế.t cũng không chịu hối cải.
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh cũng không phải là người tốt gì, chỉ là bây giờ cô không có cây gậy đập chó đó của Cố Vệ Quốc nên vẫn phải cúi đầu trước Sở Xuân Đình.
Im lặng một lúc, cuối cùng cô vẫn nói: “Ông Sở, tôi phải nhờ ông giúp tôi một việc…”
Sở Xuân Đình đặt đũa xuống đứng dậy, xua tay nói: “Không giúp được, ông không giúp được gì cho cháu đâu.”
Đi ra khỏi phòng, sợ Lâm Bạch Thanh vẫn muốn truy hỏi, ông ta liền chuyển chủ đề: “Bình thường cũng không có ai nấu cơm cho cháu à? Hay là ông bảo bà Thạch đến chỗ cháu, ông thuê người khác?”
“Bác gái Thạch rất tốt mà, sao ông không ưa bà ấy, bảo bà ấy sang chỗ tôi làm gì, tôi không cần.” Lâm Bạch Thanh trả lời.
Sở Xuân Đình ngắt lời cháu gái, làu bàu: “Chính vì ông thấy bà ấy tốt nên tiện thể muốn đưa sang chỗ cháu.”
“Nếu ông thật sự thấy bác ấy tốt thì sau này mắng bác ấy ít thôi được không, tôi không phải là ông, già rồi cần người chăm sóc.” Lâm Bạch Thanh nói.
“Được được được, ông không mắng bà ấy nữa, sau này ngày nào cũng khen bà ấy, được chưa?” Sở Xuân Đình nói.
Hai hôm nay Cố Bồi đến Quân khu Hải quân Thâm Hải.
Lâm Bạch Thanh vừa tiễn Sở Xuân Đình, trên đường quay về dược đường thì thấy số Quân khu Hải quân Thâm Hải gọi đến, là Cố Bồi. Nghe tiếng xe cộ ồn ào tấp nập và còn có cả tiếng hát trong điện thoại, Lâm Bạch Thanh liền hỏi: “Anh ở bên ngoài à?”
Cố Bồi đứng trước một kiot điện thoại công cộng, sau lưng là một hộp đêm lớn, trời vừa tối, ánh đèn đã rực rỡ. Anh trả lời: “Đúng rồi, anh xin nghỉ ra ngoài.”
“Anh xin nghỉ ra ngoài làm gì, em nghe âm thanh này như là anh đang ở hộp đêm đấy à…?” Giọng Lâm Bạch Thanh đầy sự nghi ngờ. Đương nhiên rồi, Thâm Hải không phải là nơi tốt đẹp gì, hiện tại khu đèn đỏ lớn nhất cả nước chính là ở Thâm Hải. Nghe đâu đến cả các sếp lớn ở Hồng Kong muốn tìm kiếm niềm vui cũng đều tìm đến Thâm Hải.
Kiếp trước cho dù là Cố Vệ Quốc đi đâu, ở chỗ nào, nếu anh ta không chủ động nói thì Lâm Bạch Thanh cũng không bao giờ hỏi, một số người quen nói bóng gió rằng họ đã nhìn thấy anh ta trong một hộp đêm, hoặc nói là bắt gặp anh ta đi mua sắm với người phụ nữ khác…, về nhà Lâm Bạch Thanh cũng sẽ hỏi Cố Vệ Quốc, nhưng cô như ăn phải bùa mê thuốc lú vậy, chỉ cần Cố Vệ Quốc nói là mình đi tiếp khách, chỉ cần anh ta nói rằng mấy cô gái trong hộp đêm là bẩn thỉu, anh ta chỉ chọn người cho người ta chứ không động vào, Lâm Bạch Thanh sẽ tin ngay, kể cả là Kiều Dẫn Đệ: người phụ nữ mà anh ta đang cặp kè, anh ta cũng chỉ cần gọi một tiếng chị họ là xong, một người khác nữa thì anh ta công khai minh bạch gọi đó là đối tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận