Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 446


Khi còn trẻ Sở Xuân Đình chỉ cao khoảng hơn một mét bảy, khi về già lại còn lom khom, không cao bằng cháu gái, vốn dĩ ông ta đặc biệt đến đây là để phiên dịch cho cháu gái, hộ tống cháu gái, nhưng kể từ khi xuống máy bay, thấy cô giao tiếp với thanh tra biên giới, thấy cô nhận diện các cột mốc bằng tiếng Anh một cách thuần thục, lúc này ông ta mới nhận ra về mặt này thì đứa trẻ hoàn toàn không cần ông ta.
Nhưng ông cụ vẫn rất tự tin.
Tục ngữ có câu, nhà có người già như nhà có bảo bối, đừng để ý trong mắt cháu gái ông ta bây giờ đều là sự chán ghét, xem ông ta như một gánh nặng, nhưng sớm muộn gì cô cũng nhận ra đưa theo ông ta sẽ có rất nhiều trợ giúp cho cô. Sau khi ra khỏi nơi kiểm tra biên quan, ông cụ hỏi Lâm Bạch Thanh: “Cháu không mang theo kim châm phải không?” Hải quan chỉ tìm thấy Mã Hàm Thiết châm, điều đó chứng tỏ cô không mang theo kim châm.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Chẳng phải bệnh viện Hán Đường có sao, tôi định mượn của họ để dùng.”
Sở Xuân Đình cứng họng bởi cháu gái mình, bởi vì muốn sử dụng kim châm ở bệnh viện Hán Đường còn khó hơn việc mượn đồ ở Bảo Tế Đường. Ông ta không thể nào nghĩ được cháu gái mình sẽ mượn nó ra sao.
Nhưng ông ta biết một chuyện, cô là người duy nhất từng mượn được kim châm ở Bảo Tế Đường.
Được, để ông cụ xem thử xem cháu gái mình sẽ làm như thế nào.
Lâm Bạch Thanh nhớ tới một chuyện: “Biên quan kiểm tra rất chặt chẽ, lúc đầu khi ông về nước làm cách nào có thể mang được kim châm lên máy bay vậy?”
Sở Xuân Đình bật cười haha: “Lúc đó ông ngồi trên xe lăn, ông đã giấu kim châm trong xe lăn.”
Kim Huyền Thiết cũng là một kim loại không rõ nguồn gốc, theo lý nếu như không khai báo sẽ bị thanh tra biên giới chặn lại, nhưng lúc đó Sở Xuân Đình đã tách kim ra khỏi ống tiêm, ông ta đựng lá trà trong ống tiêm, còn kim châm ông ta giấu nó trong xe lăn, vậy mà thật sự có thể mang được chúng về nước.
Mặc dù ông cụ này tính tình không tốt, nhưng một khi vào việc thì ngay cả hải quan biên giới cũng không qua được ông ta.
Hai người ra khỏi sân bay, Sở Thanh Tập đã cử người đến giơ bảng đón họ. Một già một trẻ, người già đầu trọc, mặc âu phục, áo sơ mi màu hồng phấn, áo khoác ngoài màu trắng, người trẻ mặc nguyên cây đen.
Sở Xuân Đình nhìn thấy họ trước, ông ta chỉ vào hai người họ nói: “Người lớn tuổi tên là Long Ngũ, là người đứng đầu băng nhóm xã hội đen hội Tam Hợp. Người trẻ tên là A Thủy, là người mà Sở Thanh Tập nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cậu ta không chỉ là tài xế của nó mà còn là một tên trộm ba tay, nếu như cháu mang theo kim châm có thể sẽ bị cậu ta cướp mất.”
Cho dù Sở Thanh Tập không bán kim châm cho người nước N nhưng ông ta cũng sẽ không để Lâm Bạch Thanh lấy nó đi một cách như không như vậy.
Ông ta không thể làm chuyện đó ở trong nước, ở Đông Hải nên không dám ra tay, nhưng hiện tại đang ở nước ngoài, ở địa bàn của ông ta, Sở Thanh Tập lại không phải bậc chính nhân quân tử chắc chắn ông ta sẽ giở trò, cho dù không cướp được nhưng ông ta cũng sẽ thử.
Long Ngũ cũng coi như em trai nhỏ của Sở Thanh Tập, ông ta tưởng rằng chỉ có mình Lâm Bạch Thanh đến, khi ông ta chăm chú quan sát cô gái nhỏ, ông ta còn dành chút thời gian nói chuyện phiếm với A Thủy: “Nghe nói cô gái đó mới hai mốt tuổi, nhưng hy vọng cô ấy thật sự có chút y thuật, nếu không sợ là ông Hai Sở sẽ không dễ dàng thả hổ về rừng đâu.
Thấy A Thủy không nói, ông ta lại hỏi: “Ông Hai Sở có nói với cậu nên làm như thế nào không? Chúng ta nên xử lý cô gái nhỏ kia ra sao?” Thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, lại còn vội vàng khom lưng, ông ta thầm nghĩ không lẽ cảnh sát tới rồi.
Quay đầu lại nhìn, còn đáng sợ hơn cả cảnh sát, bởi vì người đến là cha của Sở Thanh Tập: Sở Xuân Đình. Hai mắt ông cụ lạnh lùng nhìn Long Ngũ: “Xe đâu?”
Ông cụ này thật sự rất ghê gớm.
Có một đợt, Sở Thanh Tập đã tìm luật sư xong, cũng may đồ tang xong, đang chuẩn bị trở về nước chịu tang với thừa kế tài sản, kết quả sau một khoảng thời gian, ông cụ không những khỏe lại mà còn có một người thừa kế hợp pháp khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận