Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 862


Tuy rằng có bác sĩ nước N ở đây, mỗi người còn ước gì có thể rửa tai lắng nghe, muốn keo kiệt một chút, Lâm Bạch Thanh không muốn nói nữa.
Nhưng khoa học hóa, công khai hóa là con đường mà trung y nhất định phải đi. Giờ phút này cái cô dùng chẳng qua cũng chỉ là chút tài mọn, Lâm Bạch Thanh bèn giơ tay Hopkins lên, tinh tế nói ra.
Phương pháp này thật ra rất đơn giản, trung y mà nói, vị trí gan bàn tay là huyệt Hợp Cốc, hợp là gặp nhau hay phân ra cũng ở đó. Cốc cũng là khe hở giữa hai ngọn núi (ngón cái và ngón trỏ) đan xen, nó là nơi ẩm ướt của cơ thể con người. Khí huyết của cơ thể người cũng giao nhau, va chạm ở đây.
Đừng thấy huyệt vị đơn giản nhưng thông qua châm cứu nó, tai mũi răng miệng, thậm chí cổ họng và các bộ phận khác đau đớn đều có thể lập tức giảm bớt. Đương nhiên, nếu bác sĩ khác phải châm cứu, còn Lâm Bạch Thanh chỉ dùng tay ấn có hiệu quả là bởi vì quanh năm cô luyện tay, có thể nắm giữ tốt lực đạo, đạt được hiệu quả mà châm cứu mới có thể có được.
Hơn nữa đừng thấy cô chỉ là nhéo một cái nhưng đã là huyệt vị, muốn thông qua nó trị liệu một loại bệnh nào đó thì phải nói là nhờ kỹ thuật. Cũng giống như, nếu là đau đầu, phải lấy Hợp Cốc phối với Phong Trì, đỏ mắt phải phối với Ti Trúc Không một cách khôn khéo. Còn nếu là an thần, thì phải lấy Hợp Cốc phối với Bách Hối và hai huyệt Thần Môn.
Về bệnh đau răng, cũng phải phân biệt là đau nướu hay đau răng, là triệu chứng do khí, do nước hay do nhiệt. Phai chia kim cắm thẳng hay cắm nghiêng, cắm xong rút hay để lại kim. Sai một ly đi một dặm, cũng không có hiệu quả.
Một đám bác sĩ nước N lại nghe hiểu, mỗi người đều tự nhéo gan bàn tay của nhau để học dùng ngay.
Hopkins hoàn toàn không hiểu nhưng cũng buông tay Lâm Bạch Thanh ra, tự mình dùng ngón tay nhấn. Đương nhiên, chưa nói đến lực đạo, ngay cả huyệt vị ông ấy cũng tìm không chính xác, đương nhiên ấn cũng không có hiệu quả gì.
Mà Lâm Bạch Thanh vừa có thể chữa bệnh vừa có thể nói nguyên lý, Hopkins mất đi hứng thú với thuốc Hán nhưng lại sinh ra hứng thú rất lớn với trung y. Lúc nào chữa? Đương nhiên là bây giờ, lập tức, ngay lập tức!
Ngay cả phòng, ông ấy còn chưa vào đã nhiệt tình mời Lâm Bạch Thanh đi một chuyến chữa bệnh cho mình.

Nói về Trác Ngôn Quân, giờ phút này, bà ta đang ở tầng năm của khách sạn, ở cùng Paul và Sở Sở. Cũng không phải hai người bọn họ thích ở cùng một chỗ với bà ta mà là bà ta tự đi theo.
Tầng năm là khu vực tập thể dục và giải trí của khách sạn, có thể bơi lội, cũng có thể tập thể dục, cũng là khu vực vui chơi cho trẻ em. Paul chiếm được một người giúp việc, phụ trách trông con cho em trai mình.
Đứa bé còn quá nhỏ, con ngựa gỗ xoay tròn của công viên giải trí lại cỡ lớn. Tàu lượn siêu tốc gì đó cô bé cũng không chơi được, cũng chỉ có thể chơi cầu trượt nhỏ trong khu vui chơi của khách sạn, dựng mấy khối gỗ be bé, thỉnh thoảng chụt chụt bình sữa nhỏ của mình.
Vốn dĩ Paul nghĩ rằng để cô bé chơi, còn mình đến một thiết bị thể thao để tập thể dục một chút. Tập thể dục và trông em bé không sai nhưng khi anh ấy bắt đầu mang theo cô bé, anh ấy đã không thể tự kiềm chế mà đắm mình trong đó.
Khu vui chơi của khách sạn có rất nhiều trẻ em, một nhóm loạng choạng leo lên bậc thang, lên cầu trượt.
Sở Sở cũng chơi nhưng chỉ trượt cầu trượt một hai lần đã không có hứng thú, lại đi chơi xếp gỗ. Đầu tiên, cô bé xem những đứa nhỏ khác làm thế nào, có một cậu bé chừng ba tuổi dựng một cột thấp, cô bé bèn dựng một cái cột cao hơn ở bên cạnh.
Cậu bé kia nâng cột của mình lên một chút, cô bé lập tức đặt cột của mình lên cao hơn, sau đó bình tĩnh nhìn cậu bé kia. Vì thế cậu bé lập tức chồng chất khối gỗ lên, dựng cái cột của mình lên rất cao. Kết quả, theo một tiếng ồ của Sở Sở, khối xây dựng rầm rầm đổ xuống, cậu bé cũng oa một tiếng, đi tìm cha mẹ.
Sở Sở mới một tuổi rưỡi, phải bám vào xếp gỗ mới có thể đứng lên, nhìn bác Hai của mình, ánh mắt dường như đang nói: “Nhìn đi, chơi xong rồi, chúng ta có thể đi thôi.”
Vì vậy Paul đưa cô bé đi xem truyện tranh cho trẻ em, Sở Sở rất thích cái này. Cô bé không biết chữ, ngón tay nhỏ chỉ xuống, muốn Paul đọc cho cô bé.
Trong n.g.ự.c có một cục nhỏ thơm ngát, còn ngoan ngoãn, chuyến đi này của Paul quả thực rất đáng giá. Nhưng sau khi nghe ba quyển truyện tranh, Sở Sở bắt đầu quấy rối, không nghe lời. Cô bé đóng lại sách lại, sau đó nhìn chằm chằm bác Hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận