Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 807


Thấy lúc này sắc mặt của Lâm Bạch Thanh rất khó coi, Tiểu Thanh vội hỏi: “Chị, chị không sao chứ? Chúng ta đừng tức giận, chẳng phải họ muốn lén lút làm sao, cũng chẳng có ai biết, chắc không ảnh hưởng đến chúng ta đâu, chúng ta đừng tức giận, nha.”
Mục Thành Dương lại nôn nóng nói: “Quân y Cố, cậu phải nói rõ ràng chuyện này cho tôi, nếu không tối nay tôi không ngủ nổi.”
Cố Bồi đến từ nước theo chế độ tư bản chủ nghĩa, hơn nữa còn từng làm việc ở phòng khám u Mỹ nên anh ấy hiểu khá rõ về lĩnh vực liên quan đến sở hữu trí tuệ và quyền thương mại.
Ban đầu khi nghe được chuyện này anh cũng rất phân vân, nhưng bàn bạc với Paul một hồi thì cũng sáng tỏ, thông suốt rồi.
Anh giải thích: “Tuy diễn đàn không công khai nhưng bọn họ sẽ ghi hình lại toàn bộ quá trình để làm chứng, hơn nữa còn mời phóng viên của một số hãng truyền thông lớn tầm cỡ quốc tế tham dự từ đầu đến cuối, sau khi kết thúc hội nghị khoảng một năm rưỡi sẽ mua mấy bài viết trên các trang báo của đảo Loan, nước N và nước M để thông báo tin này, chủ yếu là khiến nhóm người Hoa ở nước ngoài tin là thật là được, còn trong nước, chờ đến khi chúng ta phát hiện ra thì mọi chuyện đã muộn rồi.”
Lâm Bạch Thanh thở dài một hơi, bổ sung thêm: “Cái này gọi là một miệng đồn thì mười miệng cũng khó đính chính.”
Cố Bồi lại nói: “Sở dĩ không tổ chức ở nước N và đảo Loan là bởi vì ở thành phố cảng…”
Mục Thành Dương lòng đầy căm phẫn, giành hỏi: “Là vì chính phủ thành phố cảng cho phép bọn họ làm phải không?”
Cố Bồi nói: “Cũng không hẳn.”
Sau đó anh giải thích: “Nhưng bọn họ chọn nơi này hợp lý, thứ nhất, hiện tại thành phố cảng đang trong giai đoạn sáp nhập, cơ chế quản lý của chính phủ chưa được hoàn chỉnh nên bọn họ không cần lo lắng về phía chính phủ. Hơn nữa, sau khi thành phố cảng được sát nhập bọn họ sẽ đăng bản tin mới, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ đã tổ chức diễn đàn ở nước Hoa chúng ta, danh chính ngôn thuận.”
Mục Thành Dương lại ngẩn ra hồi lâu rồi mới nói: “Khả năng cao là giờ chúng ta ngây ngốc ở đây mở dược đường chữa bệnh nhưng mấy năm nữa khi chúng ta phát hiện ra thì trong mắt người ngoài, nghề trung y ở Quảng Châu, Linh Đan Đường trăm năm của chúng ta đã mang họ N, họ Hashimoto từ lâu, ông đây cũng phải đổi tên thành Hashimoto Thành Dương à?”
Tiểu Thanh không nhịn được cười: “Nếu anh dám để tên là Hashimoto Thành Dương thì em sẽ đánh gãy chân anh!”
Cố Bồi cũng bị mấy từ “Hashimoto Thành Dương” chọc cười.
Thấy mọi người đều cười, Sở Sở chẳng hiểu gì cả nhưng cũng nhoẻn miệng, cười một cách ngốc nghếch. Nhưng cười một lúc, mọi người đều tức giận.
Phải biết rằng đất nước mới thực hiện cải cách mở cửa, vừa thử bước chân lên chuyến xe tốc hành phát triển kinh tế thế giới.
Còn những bác sĩ trung y truyền thống chỉ biết bắt mạch, kê đơn thuốc, chữa bệnh, cứu người, hoàn toàn không biết chủ nghĩa tư bản và tư bản nước ngoài đang nhắm vào một ngành sẽ sử dụng âm mưu và thủ đoạn gì để cướp lấy nó.
Mục Thành Dương càng nghĩ càng thấy mình chẳng khác gì một con hoẵng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta bắt mất. Anh ấy càng nghĩ càng tức, ước mình có thể lập tức tới thành phố cảng đích thân đánh Hashimoto Juichi một trận.
Khi anh ấy sắp khiến mình tức điên thì Cố Bồi lại nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Linh Đan Đường sẽ không mang họ Hashimoto, bây giờ không, tương lai sẽ không, mãi mãi đều không phải.”
Anh nói tiếp: “Trước đây Cố Ngạo Cương đã có một đứa con với Hashimoto Yuko mà còn không chiếm được nó, huống chi Paul-anh Hai anh là một luật sư người Hoa ưu tú làm việc ở NY thì càng không thể bị ông ta lợi dụng được, thế nên chuyện này bọn họ chắc chắn sẽ thất bại.”
Dù chuyện này có thành công hay không thì Mục Thành Dương cũng thấy không nên bỏ qua như vậy.
Nói chứ, anh ấy cứ tưởng lúc trước sư muội bị mê hoặc bởi cái đẹp nên mới tìm Cố Bồi, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều năm thì cuối cùng anh ấy cũng hiểu, nếu không có Cố Bồi ở đây gồng gánh thì sớm muộn gì Linh Đan Đường của bọn họ cũng bị đám cáo già gia tộc Hashimoto kia hủy hoại.
Địch suốt ngày vắt óc tìm cách để đối phó chúng ta thì chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t đúng không.
Anh ấy nhìn Lâm Bạch Thanh, nói: “Bà chủ, bao nhiêu lần rồi, ông già Hashimoto Kuro đã lừa anh một lần, Hashimoto Juichi lại lừa em lần nữa, giờ bọn họ còn muốn giở trò ở thành phố cảng, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn vậy sao?”
Tiểu Thanh lo cho sự an toàn của chị mình, nói: “Chị, để anh Thành Dương đi gây rối đi, chửi cho bọn họ một trận. Nhưng chị thì không được đi, em nghe nói ở thành phố cảng loạn lắm, em không cho chị đi.”
Ý kiến hai người bất đồng nên đ.â.m ra cãi nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận