Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 911


Day trước điểm sau, sau đó lại day rồi lại điểm, trông có vẻ phi thực tế và phản khoa học nhưng mỗi bước đều là y thuật có cơ sở và có thể giải thích một cách khoa học. Nó cũng giống như đao phẫu thuật của tây y, chịu được sự thử nghiệm và kiểm chứng của khoa học.
Động tác của cô ấy uyển chuyển, tư thế nhẹ nhàng, chỉ dùng hai bàn tay đã có thể lật qua lật lại trong lòng bàn tay.
Với cô, đây là do bệnh nhân bị bệnh cấp tính và cô đang cấp cứu.
Nhưng trong mắt những vị khách, đây là võ công, không, là võ công + y thuật, là sự kết hợp của hai loại phép thuật phương Đông.
Tuyệt vời hơn nữa là, hôm nay là lần đầu các vị khách trong cuộc họp được nhìn thấy sự kết hợp giữa võ thuật và y thuật.
Ông Hopkins hét lên vì kinh ngạc: “Chúa ơi, võ công của nước Hoa còn có thể dùng để chữa bệnh?”
Ông Louis cũng xúc động nói: “Trời ơi, Lâm biết võ công á, cô ấy giống Lý Tiểu Long!”
Họ cùng nhìn Thẩm Khánh Nghi rồi kêu lên: “Yean, sao bà không nói với bọn tôi là Lâm biết võ công.”
Một bác sĩ nước N khác nói bằng tiếng Anh: “Nếu bác sĩ Lâm đại diện cho trình độ trung y ở đại lục thì tôi nghĩ y học nước N bọn tôi vẫn cách họ một khoảng rất lớn, cực kỳ lớn, lớn đến mức có lẽ cả đời này tôi cũng không vượt qua được.”
Thấy cháu gái mình nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người, Sở Thanh Tập vô cùng đắc ý.
Thấy con gái mình có kỹ năng cơ bản vững, hơn nữa còn kết hợp y thuật với võ thuật một cách thành thạo như vậy, thực ra trong lòng người làm cha làm mẹ như Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi thấy rất đau xót, bởi một chiêu võ là một phần mồ hôi và một phần vất vả.
Lâm Bạch Thanh đã đánh đổi cả thời niên thiếu mới có được võ công thành thạo, vừa chữa được bệnh vừa có thể phòng thân như vậy.
Thẩm Khánh Nghi cười vô cùng chua xót, nghĩ đến những khổ cực mà con gái từng phải chịu thì không khỏi đỏ mắt. Bà ấy nói nhỏ: “Học võ công rất khó, cực kỳ khó, cũng rất khổ, cực kỳ khổ.”
Nếu có thể quay lại quá khứ thì chắc chắn Thẩm Khánh Nghi sẽ không để con gái phải đi tập võ vất vả như vậy.
Nhưng tiếc là không có nếu như, con gái bà ấy đã chịu rất nhiều đau khổ, Thẩm Khánh Nghi mãi mãi cũng không bù đắp, bồi thường được sự đau khổ đó.
Bỗng nhiên có người nói: “Tỉnh rồi!”
Người khác lại nói: “Thật đó, ông ấy tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”
Thẩm Khánh Nghi tiến lại gần xem thử thì thấy Tăng Gia Tường mới vừa rồi còn bị nhồi m.á.u cơ tim giờ đã mở to mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ông ta duỗi tay kéo tay Lâm Bạch Thanh, từ từ ngồi dậy, sờ vào n.g.ự.c rồi nhìn Lâm Bạch Thanh: “Thứ cô cho tôi uống là Tô Hợp Hương hoàn của Linh Đan Đường các cô à?”
Lâm Bạch Thanh giơ tay ra bắt mạch, phát hiện cơn nhồi m.á.u cơ tim của ông ta đã thuyên giảm. Cô ra hiệu cho ông ta ngồi yên, sau đó giải hết tất cả những huyệt khi nãy điểm, vừa giải huyệt vừa nói: “Đúng vậy, một viên mười đồng, tiền khám chữa tôi có thể không thu nhưng tiền thuốc buộc phải thu.”
Tăng Gia Tường từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lâm Bạch Thanh, sau đó lại chầm chậm liếc những người xung quanh một lượt.
Đột nhiên, ông ta nhíu mày, khóe miệng giật giật, vai co lại, có vẻ lại thấy khó chịu.
Lâm Bạch Thanh thầm nghĩ không đúng, đáng lý ra chỉ cần đả thông mạch vành và huyết quản của ông ta thì sẽ hết nhồi m.á.u cơ tim, vậy thì sao trông ông ta lại đau đớn như vậy?
Cô vội ngừng tay, vỗ vào huyệt Đản Trung của ông ta rồi hỏi: “Bác sĩ Tăng, ông không sao chứ?”
Tăng Gia Tường rên rỉ một hồi, nói một câu mà ngày mai sẽ trở thành tiêu đề của tất cả các bài báo ở thành phố cảng.
“Nếu thứ chủ tịch Hashimoto uống là Tô Hợp Hương hoàn của Linh Đan Đường thì ông ấy đã không chết!” Ông ta rên rỉ nói.
Ông ta nói vậy, một nhóm bác sĩ nước N cũng than ngắn thở dài: “Sao chủ tịch Hashimoto lại chọn Tsumura mà không phải Linh Đan Đường chứ?”
Nếu Sở Thanh Tập đã ở đây thì chắc chắn phải làm lớn chuyện này.
Ông ta nói lớn lên: “Nếu chủ tịch Hashimoto uống Tô Hợp Hương hoàn thì chắc chắn giờ này ông ấy vẫn còn sống. Ông ấy tin tưởng Tsumura mà Tsumura lại hại ông ấy mất mạng. Đây là một chuyện khiến người ta vừa đau buồn vừa nuối tiếc, càng là lỗi của Tsumura, là sai lầm của bọn họ, khiến chúng ta mất đi một người bạn giỏi giang, ưu tú như chủ tịch Hashimoto. Tại đây tôi xin lên án mạnh mẽ Tsumura, hy vọng bọn họ có thể coi trọng chất lượng thuốc!”
Một nhóm bác sĩ nước N đều gật đầu, trong đó có cả Tăng Gia Tường.
Mọi người ở đây ít nhiều đều biết, đều có quan hệ với Hashimoto Juichi, trong lòng đều thấy tiếc cho ông ta, nhưng đồng thời cũng thầm nghĩ đông y nước N đúng là không bằng trung y, nếu không thì sao chủ tịch Hashimoto lại c.h.ế.t còn Tăng Gia Tường lại sống chứ?
Điều này phải nói đến sự trùng hợp trong cái c.h.ế.t của Hashimoto Juichi và cả sự ngu ngốc của Hashimoto Koyasu.
Nếu Hashimoto không qua đời thì cùng lắm trung y chỉ có thể tuyên dương những thành tựu của mình chứ không thể đánh bại hoàn toàn y học nước N.
Tuy nhiên, do cái c.h.ế.t của ông ta, cũng do sự sống lại của Tăng Gia Tường nên đến cả nhóm bác sĩ nước N kia lúc này cũng công nhận từ tận đáy lòng một điều rằng: đông y không bằng trung y, thuốc trung y pha sẵn và dược phẩm của hai nhà buôn thuốc nước N là Tsumura và Hashimoto không tốt bằng thuốc sản xuất ở đại lục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận