Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 718


Liễu Liên Chi cũng hỏi: “Sao con về sớm quá vậy?”
Lâm Bạch Thanh cười cười, hỏi Sở Xuân Đình: “Ông nói thử xem, nếu cha của cháu còn sống tới bây giờ, ông ấy sẽ làm gì?”
Sở Xuân Đình thở dài rồi nói: “Chắc vẫn làm nghề cũ, nếu cùng làm với Thanh Tập, chúng sẽ giỏi hơn cả ông, nếu ở nước ngoài chắc chắn có thể hô mưa gọi gió.”
Liễu Liên Chi ra hiệu cho cháu gái đưa áo blouse trắng cho mình, sau đó nhờ v.ú em rót nước cho Lâm Bạch Thanh, nói: “Tôi lại cảm thấy Sở Thanh Đồ sẽ không chịu làm đá kê chân cho cậu con trai nhỏ của ông đâu, nó sẽ có thành tựu ở một ngành nghề khác.”
Lâm Bạch Thanh cố ý nói: “Nếu cha của cháu làm ngành khác, có khi ông Sở không muốn nhận ông ấy nữa đâu.”
Sở Xuân Đình bình tĩnh nói: “Sao có thể, ông chỉ hận không thể dùng mạng đổi mạng đây!”
Liễu Liên Chi tiếp tục cười lạnh lùng: “Có thể lấy mạng đổi mạng thật đấy, ông có thể bán mấy cửa hàng mặt tiền đi!”
Lâm Bạch Thanh cũng nói: “Nhưng có câu nói này rất đúng, xa thơm gần thối, vì ông ấy đã c.h.ế.t rồi nên ông mới nhớ tới ông ấy. Nếu ông ấy còn sống, ở bên cạnh ông mà lại không nghe lời, làm trái lời ông thì sợ là ông vẫn mắng ông ấy là đồ bất hiếu đấy.”
Không đợi Sở Xuân Đình trả lời, cô nói ngay: “Nếu ông ấy thật sự chưa chết, bây giờ xuất hiện ngay trước mặt ông, ông sẽ làm gì?” Sở Xuân Đình thầm căng thẳng, bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt chim ưng nhìn cháu gái chằm chằm.
Vì Thẩm Khánh Nghi đã c.h.ế.t hai mươi năm đã trở lại, ông cụ cũng đã trải qua một lần c.h.ế.t đi sống lại nên trong lòng ông ta bốc lên một ngọn lửa, bỗng nghĩ, con trai cả vẫn còn sống ư?
Nhưng ông ta suy nghĩ thêm một lúc lại cảm thấy chuyện này là không thể, dù sao Liễu Liên Chi nhà người ta cả đời pha chế thuốc, cứu vô số người, tích góp công đức đầy người, còn ông ta cả đời làm chuyện xấu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cũng là báo ứng. Đứa con trai đã hóa thành tro của ông ta làm sao có thể sống lại được?
Mặc dù trong lòng cảm thấy không có hy vọng nhưng trước nay ông cụ vẫn thích lớn tiếng, bèn chỉ vào nhà chính, nói: “Nếu con trai Thanh Đồ của ông có thể trở về, ông sẽ quỳ xuống trước bài vị của Cố Minh, dập đầu một trăm cái.”
Ông cụ vốn phản nghịch, cả đời làm nhiều chuyện xấu nên ngay cả cha mẹ ông ta còn chưa vái lạy quá nhiều. Còn Cố Minh là kẻ địch cả đời của ông ta, là tình địch của ông ta, ông ta sẵn sàng dập đầu là có thể thấy được sự thành tâm. Lâm Bạch Thanh nén cười, thầm đắc ý trong lòng.
Nói xem cô có tài giỏi hay không chứ, có thể làm ông lão xấu xa kiêu ngạo cứng đầu này phải quỳ dập đầu trước thầy của cô!
Vì Sở Xuân Đình vẫn không đồng ý ngay việc bán cửa hàng mặt tiền để góp tiền, Liễu Liên Chi thầm tức giận, muốn mượn cớ để nói móc ông cụ vài câu. Ông cụ thấy không vui, lại nhớ tới đứa con trai đã chết, trong lòng cũng không thoải mái nên định rời đi trước. Nhưng chỉ cần ông ta vừa nhấc m.ô.n.g lên, Sở Sở sẽ a ư gọi lại ngay. Hơn nữa còn nhìn ông cố ngoại và bà cố ngoại, một hai phải để hai người họ nhìn cô bé cùng một lúc rồi mới chịu xoay người trên ghế tựa.
Thế nên, hai người vốn nhìn nhau không vừa mắt, thường xuyên trừng mắt nhìn nhau, nhưng chỉ cần nhìn thấy Sở Sở là lại vui vẻ.
Cuối cùng, sau khi ăn trưa xong, nhân lúc Sở Sở đang ngủ trưa, Liễu Liên Chi liền đuổi Sở Xuân Đình đi với ánh mắt xem thường.
Sợ bà ngoại lo lắng, đương nhiên Lâm Bạch Thanh không nói sự thật, chỉ nói mình có một người bệnh cần cấp cứu ở Thâm Hải, buổi tối phải đi qua đó, nhờ bà ở lại giúp chăm con gái, đút sữa bột.
Liễu Liên Chi cũng rất bận rộn, mà cháu gái mình lại có võ nên bà không lo lắng về sự an toàn của cô, không những không nghi ngờ mà còn đồng ý ngay.
Dù sao Sở Sở cũng còn nhỏ, hôm nay lại có món đồ chơi mới nên ăn no xong thì không để ý tới mẹ nữa. Tới chạng vạng, nhân lúc con gái đang xoay người trên ghế tựa, Lâm Bạch Thanh bước ra khỏi nhà. Cố Bồi lái xe, hai người đi thẳng đến Thâm Hải.
Anh có thói quen, chỉ cần đi xe đường dài là sẽ chuẩn bị dép lê cho cô, nói cô đổi giày để ngồi cho thoải mái. Sau đó đưa cho cô một lon coca lạnh để uống dọc đường.
Vì đường đi đối diện với ánh mặt trời ở phía tây, biết Lâm Bạch Thanh không có thói quen thoa kem chống nắng khi ở nhà nên anh luôn chuẩn bị sẵn kem chống nắng trên xe, lúc cô đã yên vị sẽ đưa cho cô, đợi cô thoa xong lại đưa cho cô một bản luận văn.
Đã kết hôn nhiều năm rồi, hơn nữa còn là do Lâm Bạch Thanh ép cưới trước mặt mọi người, từ lúc kết hôn cho tới nay, Cố Bồi chưa bao giờ nói yêu cô hoặc là hứa hẹn chăm sóc cô cả đời, nhưng anh luôn để ý từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, làm Lâm Bạch Thanh cực kỳ thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận