Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 675


Đó là mùi tanh của trứng thối, hôi thối đến mức khiến người ta suýt ngạt thở.
Người mới làm cha suýt nữa bị xông cho nôn mửa, chịu đựng buồn nôn nói: “Bác sĩ, tại sao phân của nó lại có màu xanh và hôi như vậy?”
Người mới làm mẹ cũng nhăn mũi nói: “Đứa bé không phải bị trúng độc chứ? Tại sao đại tiện phân lại hôi thối đến như vậy?”
Sở Xuân Đình cũng từng có hai đứa con, nhưng cũng chưa trải qua việc đứa bé nào đi đại tiện mà phân lại thối đến như vậy. Dù rất vui vẻ, nhưng cũng không khỏi nghĩ đến đứa bé vẫn cứ ị ra phân hôi thối như thế, ông ta sẽ bị hôi thối đến mức ăn không ngon.
Đứa bé đi ị mà thối như vậy là bởi vì Lâm Bạch Thanh xoa bóp huyệt đạo để tống phân su lạnh còn sót lại trong cơ thể đứa bé ra ngoài. Khi cô sờ vào bụng đứa trẻ thì đã có chút ấm áp, lần nữa bọc lạ tã lót của đứa bé, cô giải thích: “Đứa bé bị thể hàn, sẽ đi ị ra phân màu xanh đậm. Trong thời gian ở cữ, mẹ nên nấu trứng gà với đường đỏ, ăn nhiều canh cá, ăn nhiều giò heo, canh thịt bò cũng rất tốt. Nên ăn nhiều một chút, mẹ thể nhiệt thì thân thể của con cũng tự nhiên ấm áp lên, sau này bệnh thoát vị bìu cũng sẽ không tái lại nữa.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, nhận bế đứa bé, người cha nói: “Thật sự cảm ơn cô nhiều, chính cô cũng mới sinh con mà còn giúp chữa bệnh cho con của tôi nữa.”
Mẹ của đứa bé cũng đỡ eo nói: “Chúng tôi sẽ trả tiền, bác sĩ cô xem chúng tôi phải trả bao nhiêu tiền là được?”
Lâm Bạch Thanh cũng chỉ thuận tay giúp đỡ, sao có thể lấy tiền được.
Cô cười xua tay, từ chối nhận tiền khám bệnh, kêu hai vợ chồng trở về đi.
Sở Xuân Đình vừa nhìn thấy hai người bế đứa bé đi, cũng hiểu được đứa bé ị phân xanh lè, hôi thối kia không phải là chắt của mình. Ông cụ lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không sao rồi, ông ta không cần phải ngửi mùi phân hôi thối như vậy nữa.
Nhưng chắt nhà ông đâu rồi, ở đâu? Trong lúc nhất thời, ông cụ đều không có ý nghĩ gì tốt cả.
Mà đúng lúc này, Cố Bồi tắm rửa cho con xong đã trở về, ông cụ nhón chân nhìn thấy cục cưng. Tuy chưa thấy rõ mặt mày, chỉ thấy làn da trắng nõn dường như tiệp màu với chiếc tã lót trắng, cùng với cậu bé đỏ hỏn, thối hoắc vừa rồi thì hoàn toàn khác nhau.
Mà vừa trải qua tiểu tử thúi kia, sau đó nhìn thấy tay nhỏ trắng như tuyết mềm mại, Sở Xuân Đình kích động không nói nên lời. Nhưng ông ta vừa định bước đến nhìn kỹ, Cố Bồi lập tức nói: “Ông Sở, đứa trẻ là con gái.”
Cô bé vừa mới tắm xong, tã lót cũng đều có một mùi hương nhàn nhạt của trẻ con. Mà cái tay bé nhỏ ở bên ngoài thoạt nhìn trắng nõn như váng sữa.
Vứt bỏ ý nghĩ nối dõi tông đường, Sở Xuân Đình không thích con gái sao, không phải, ông ta cực kỳ thích. Vì Tiểu Nhã, ông ta có thể chịu đựng Tào Chi Phương cố ý làm khó làm dễ lâu như thế, chỉ vì có thể ở bên cô bé nhiều hơn.
Bây giờ, ông ta có một đứa chắt gái có thể nhìn thấy và chơi đùa bất cứ lúc nào, ông ta có biết bao vui vẻ. Lúc này, vị trí của Lâm Bạch Thanh trong lòng ông cụ đã bị đẩy sang một bên.
Đứa chắt gái này, ngay cả mặt mũi ông ta còn chưa thấy rõ, cô bé đã thay thế hết tất cả mọi người. Ông cụ vui sướng đến choáng váng đầu óc, cũng đã sớm quên lời nói mạnh miệng của chính mình.
Đến nỗi cô bé họ Sở hay họ Cố, ông ta cũng mặc kệ, lúc này ông ta không để bụng bất cứ thứ gì.
Đưa tay ra, ông ta nói: “Chào cháu gái, ông rất thích con gái, đến đây…để cho ông cố ôm một cái nào.”
Tứ thế đồng đường*, đáng lý ra nên là người nhân đức, mới xứng đáng được hưởng phúc, Sở Xuân Đình cả đời làm ác, cũng không dám hy vọng xa vời mình lại có phúc phận như vậy. Nhưng đứa chắt gái này ra đời, thế nhưng ông ta thực sự lại muốn tứ thế đồng đường, điều đó có ý nghĩa rất lớn. Về vấn đề trọng nam khinh nữ, hay trọng nữ khinh nam, trong suy nghĩ của ông cụ đó cũng chỉ là một chuyện nho nhỏ thôi.
Nhưng keo kiệt như Cố Bồi, anh vẫn còn nhớ vụ đánh cược giữa hai người họ, lại có thể mang thù như tiểu cẩu.
(*)四世同堂: Tứ thế đồng đường: có nghĩa là gia đình có bốn thế hệ cùng chung sống dưới một mái nhà.
Anh bế con đi ngang qua ông cụ, nhàn nhạt nói: “Ông đã từng nói ông trời sinh trọng nam khinh nữ, không thích con gái, cho nên cũng đừng bế.”
Cho nên chỉ vì trọng nam khinh nữ, Cố Bồi thế nhưng lại đến cả ôm cũng không cho ông ta một một lát? Ông cụ thật sự bị tâm tư nhỏ của mình trêu chọc, cũng xem như là tự bê đá đập chân mình.
Nhưng đó là chắt gái của ông ta, cậu ấy có thù nên không cho ông ta bế, thế này làm sao được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận