Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 643


Bởi vì Trương Nhu Giai là mối tình đầu của anh ấy, trong lòng anh ấy vẫn có chút thiên vị cô ấy. Sau này cô ấy quen cha nuôi, chuyện cô ấy mập mờ với cha nuôi, Mục Thành Dương vẫn chưa nói với ông nội mình.
Vì thế trong nhận thức của ông nội anh ấy, Trương Nhu Giai không chỉ có bằng cấp cao mà còn là quân y, đây là một cô gái vô cùng xuất sắc. Thế nên luôn bắt Mục Thành Dương chuẩn bị kết hôn sớm một chút.
Cho hết ba năm ở Linh Đan Đường thì hợp tác với Trương Nhu Giai, cùng nhau phát triển sự nghiệp của nhà họ Mục.
Đương nhiên Mục Thành Dương không có khả năng kết hôn với Trương Nhu Giai. Bởi vì mối tình đầu từng tốt đẹp bây giờ đã trở nên tục tĩu lại rẻ mạt, còn có thể học được cách đùa giỡn lòng người mà tinh thần cũng sa sút, mệt mỏi.
Anh ấy sa sút tinh thần không phải vì bị Trương Nhu Giai hấp dẫn, sa đọa.
Mà bởi vì anh không ngờ người con gái mình yêu suốt bốn năm đại học ngay cả nắm tay cũng phải cẩn thận thế mà chỉ cần là người đàn ông có quyền lực, có giá trị lợi dụng thì lại dễ như trở bàn tay.
Vì thế khoảng thời gian đấy anh ấy đã sa sút tinh thần nhưng cuối cùng anh ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Về vấn đề tương lai sống ở đâu anh ấy còn chưa nghĩ tới nhưng anh ấy nhìn Tiểu Thanh báo danh lớp học buổi tối, tối nào cũng vui vẻ đi đến trường. Anh ấy cảm thấy bản thân không thể lại sa sút tinh thần. Vì thế định sẽ nói chuyện của Trương Nhu Giai với ông cụ nhà họ Mục, sau đó anh ấy định chính thức cầu hôn Tiểu Thanh rồi kết hôn.
Cuộc sống cả đời người, Mục Thành Dương nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy làm bác sĩ chữa bệnh rồi cưới một người vợ, từ nay về sau bằng lòng với số mệnh cũng tốt. Nhưng khi Lâm Bạch Thanh mở sổ ghi chép ra, câu đầu tiên đã làm Mục Thành Dương sợ đến ngây người.
Cô nói: “Đàn anh, đàn chị, Linh Đan Đường chúng ta sắp thành lập bệnh viện. Nếu muốn đăng ký, trước tiên phải đăng ký cổ phần. Có 20% lợi nhuận thuộc về nhà họ Cố, cái này không thể động vào. Nhưng 80% còn lại thuộc về em, mà trong số 80% đó em định sẽ chia ra thành các phần để quản lý. Tài chính với khám bệnh một phần, phần to hơn thì chia xuống dưới sẽ có mười phần, mỗi phần chiếm 2% lợi nhuận. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, hiện tại em sẽ giải thích phân chia cụ thể, mọi người cảm ổn thì có thể gộp vào, 2% lợi nhuận kia em sẽ trực tiếp thuộc quyền quản lý của mọi người.”
Mục Thành Dương lập tức nói: “Đàn em, em phải hiểu, hiện tại em không xem là gì nhưng đến khi mở cửa bệnh viện, kinh doanh có lợi nhuận, nó có thể là mười nghìn, một trăm nghìn, thậm chí là một triệu.”
Nhưng bác sĩ Lưu lại giơ tay lên nói: “Dì là học trò của Cố Minh, đã quen Lâm Bạch Thanh thời gian dài như vậy, chờ đến khi bệnh viện khai trương, dì cũng nên chiếm một phần. Vậy thì mua việc mua vật tư có thể giao cho dì.”
Bà ấy lại nói với Mục Thành Dương: “Em cũng không phải người ngốc, con bé chia cho em mười nghìn thì điều kiện là phải kiếm được hai trăm nghìn mà chia cho em một trăm nghìn thì con bé phải kiếm được hai triệu. Chỉ cần em làm tốt, có tiền thì sao lại không kiếm?”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Đàn chị nói đúng đấy. Nếu làm ơn lớn thì không phải một người là có thể kiếm được tiền. Bệnh viện phát triển là điều không phải cứ một mình em là làm được, chúng ta phải chung ta, đồng tâm hiệp lực mới có thể khiến nó phát triển.”
Tiểu Thanh cũng giơ tay lên: “Em không chỉ có thể làm tài chính, em còn có thể làm quản lý, quản lý nhân sự, mấy việc này chị có thể giao cho em.” Còn nói: “Không cần trả tiền cho em, chúng ta là người một nhà không cần tính toán tiền nong.”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Con bé ngốc, đến anh em ruột thịt còn phải rõ ràng, tiền trong sổ sách là phải tính toán kỹ.”
Mục Thành Dương cũng hiểu, Lâm Bạch Thanh là đang phân chia cổ phần. Một nhà kinh doanh bệnh viện có thể đưa ra thị trường, giá trị cổ phần ban đầu của nó không thể đo lường.”
Anh ấy lập tức sốt sắng: “Vậy anh phải làm gì?”
Tiểu Thanh hỏi: “Đàn anh, không phải anh muốn mở phòng khám với Trương Nhu Giai sao?”
Mục Thành Dương cao giọng trả lời: “Ai nói là anh sẽ mở phòng khám cùng với cô ấy? Cô ấy có đề cập đến nhưng anh không đồng ý.”
Tiểu Thanh cười, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Mục Thành Dương, nói: “Chính miệng cô ấy nói anh đã đồng ý với cô ấy, còn nói sau này hai người sẽ mở một phòng khám theo tiêu chuẩn quân đội, kiếm nhiều tiền hơn cả Linh Đan Đường.”
Mục Thành Dương sửng sốt một chút rồi mới nói: “Cô ấy thật sự nói như vậy với em?”
“Đúng là cô ấy từng nói vậy vì thế em mới chắc chắn anh sẽ rời đi, rời khỏi chúng em. Em sợ chẳng may anh đi rồi, chị em sẽ bận rộn nên em mới đăng ký học lớp buổi tối.” Tiểu Thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận