Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 549


Cô xách túi lên, liếc mắt đưa tình với chồng rồi nói: “Tiểu Thanh, tạm thời không vội, đi xuống trước rồi nói sai.”
Sau đó lại nói với chồng: “Đi thôi, về nhà giúp em xào rau tiến vua nào.”
Tối nay trong con ngõ, chủ nhà đang chiên, căn nhà phía Tây đang luộc, mùi cá, mùi thịt và mùi dầu đan xen với tiếng pháo nổ của lũ trẻ tạo thành một hương vị phức tạp, nồng nàn mà chỉ tết mới có.
Đáng mừng là hình như Cố Vệ Quốc phát tài thật rồi, Tết cũng không về.
Thiếu đi người hàng xóm chướng tai gai mắt, tâm trạng Lâm Bạch Thanh cũng tốt hơn.
Về đến nhà, sắp xếp đồ cúng cho sáng ngày mai cũng đã là mười hai giờ đêm. Cô tắm rửa rồi nằm lên giường, Lâm Bạch Thanh muốn nói với Cố Bồi về chuyện cô cần giúp đỡ vào ngày mai. Chuyện là thế này, tuy Liễu Liên Chi đã sắp xếp để cô đến nhà họ Sở ăn Tết. Nhưng Lâm Bạch Thanh cũng có suy nghĩ của mình, mà cô chỉ muốn hai ông lão bà lão buông bỏ thành kiến, biến chiến tranh thành hòa bình, có thể tha thứ cho nhau, ngồi ăn cơm cùng một bàn. Thế nên ngày mai cô muốn Cố Bồi diễn một vở kịch với mình.
Lâm Bạch Thanh miêu tả: “Ngày mai hai chúng ta diễn một vở Song Hoàng, một người diễn vai mặt đỏ, một người diễn vai mặt trắng, à anh có biết Song Hoàng là gì, mặt đỏ, mặt trắng là gì không vậy?”
Tuy Cố Bồi lớn lên ở nước ngoài, nhưng đã đọc tứ thư ngũ kinh nên có kiến thức về hệ thống văn hóa Trung Quốc, đương nhiên anh biết cái này, nói: “Có một người diễn vai người tốt, một người diễn vai người xấu, cũng là vai diễn phụ để hỗ trợ, có phải không!”
Người đàn ông này đúng là nói một hiểu mười.
“Đúng đúng, em muốn anh hỗ trợ em.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cố Bồi nói nhỏ: “Anh có thể diễn vai người xấu hỗ trợ em, lúc cần cũng có thể tỏ ra hung dữ. Nhưng đến ngày 14/2 em phải nghỉ một ngày, ra ngoài với anh một chuyến.”
Lâm Bạch Thanh ngạc nhiên một lúc, chưa hiểu ra ngay tại sao Cố Bồi lại muốn cô đi cùng anh vào ngày 14/2. Cô cẩn thận suy nghĩ một lúc mới hiểu, thời này còn chưa có các ngày lễ của nước ngoài, mà ngày mười bốn tháng hai là lễ tình nhân của phương Tây. Thế nên Cố Bồi đồng ý làm người xấu, thậm chí làm một tên giang hồ giúp cô chỉ đổi lấy một ngày lễ tình nhân ở bên cô ư? Anh nghĩ ngày mai cô muốn làm gì, đánh người, cãi nhau, làm loạn à?
Lâm Bạch Thanh suýt thì cười xỉu.
Qua một lúc lâu mà vẫn chưa có câu trả lời của vợ, Cố Bồi nghĩ cô không đồng ý, anh hỏi lại: “Hay là em muốn anh ra tay?” Nhờ anh giúp cô ra tay đánh người sao, Tết nhất mà đánh ai, đánh Sở Xuân Đình à?
Lại qua một lúc lâu vẫn chỉ thấy vợ cười chứ không nói gì, anh lại nói: “Tết nhất mà đánh người ta thì không hay lắm đâu,”
Theo lý là một bác sĩ cầm d.a.o phẫu thuật kiêm chuyên gia dược lý, anh mới là người bận hơn.
Nhưng trái lại, Cố Bồi lại không bận hơn vợ, muốn hẹn hò riêng tư còn phải lên kế hoạch trước, thật ra anh thầm thấy không vui lắm. Phải diễn vai người xấu mới đổi được một ngày có vợ ở bên, anh đã xuống nước lắm rồi. Tết nhất thì không nên đánh người già đâu.
Lâm Bạch Thanh đã cười mệt trên giường, liên tục gật đầu nói: “Được được, ngày 14/2 em xin nghỉ là được.”
Người đàn ông này đúng là, thế mà lại nghĩ cô muốn anh đi làm người xấu.
Nhưng thật ra cô không định để anh diễn vai ác, cô vai tốt mà ngược lại, cô diễn vai ác, anh vai tốt.
Mà những gì cô làm đều là vì để Sở Xuân Đình và Liễu Liên Chi hoàn toàn buông bỏ thành kiến về nhau!
Cố Bồi cho rằng Lâm Bạch Thanh muốn đưa anh đi làm việc xấu thật, cũng chuẩn bị tỏ ra hung dữ một chút.
Nhưng tới ngày hôm sau, đêm giao thừa pháo nổ liên tục, hai người làm xong việc ở nhà hộ Cố, tới phố Kim, trước cửa nhà họ Sở, Lâm Bạch Thanh thì thầm với chồng, Cố Bồi thấy dường như chuyện không như mình nghĩ,
Hơn nữa trong ấn tượng ban đầu của anh, vợ mình là một mỹ nhân cổ điển có y thuật cao siêu. Nhưng mấy ngày trước, một mình cô quật ngã ba tên lưu manh ngay trước mặt anh, anh đã giật mình lắm rồi. Mà hôm nay, cuối cùng Cố Bồi cũng được chiêm ngưỡng kỹ thuật diễn cấp ảnh hậu của cô. Hơn nữa cô chẳng nói câu gì, chỉ biểu diễn dựa vào biểu cảm gương mặt mà thôi.
Ngày hôm qua ở Thâm Hải, cô đã chọn quà cho ông cụ, cô đã đến từng nhà để lựa chọn, nếm thử để mua loại trà hảo hạng. Trước khi vào nhà, vẻ mặt cô vẫn còn bình thường nhưng vừa bước vào thì miệng đã trề xuống.
Tuy miệng trề xuống nhưng cô vẫn vào căn phòng phía tây, đi thẳng đến chỗ Sở Xuân Đình, quỳ xuống đất, vững vàng dập đầu ba cái, lúc ngẩng đầu lên nói: “Ông nội, chúc ông ăn Tết vui vẻ.”
Sở Xuân Đình ngây người, thậm chí còn choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận