Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 530


Cố Bồi ở phía trước cũng không nói gì.
Khi vợ tự tay sửa đồ chơi, cô chính là nữ thần duy nhất trong lòng anh. Nhưng hôm nay, khi anh thấy một tay cô ném bay ba tên xã hội đen, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, làm bao cát hình người cho cô!
Thầm Khánh Hà vừa nghe Lâm Bạch Thanh muốn đến viện, bà vội vàng gọi tài xế lái xe tới, đuổi theo đến bệnh viện.
Lúc này điều bà nghĩ đến vẫn là phải cứu vãn tình thế này, nhanh chóng tìm một cái cớ để đưa mẹ của bà đi.
Nhưng Lâm Bạch Thanh đã liên hệ với bệnh viện, cho nên tình hình của Liễu Liên Chi chính là, bà ấy biết thiết kế của phó viện trưởng Thôi không tốt, phí tám mươi ngàn là rất cao, nhưng vì để nghe được chút ít tin tức về con gái của mình từ đối phương khiến cho những người từng làm tổn thương con gái phải cúi đầu xin lỗi, bà ấy sẵn sàng trả số tiền đó.
Lúc này, hai người bọn họ vô cùng phấn khích, đang lên kế hoạch cho việc “họp lớp bạn học cũ của Thẩm Khánh Nghi”.
Có một sinh viên đến, nói rằng cháu gái của bà ấy sắp đến, có một ít tin tức liên quan đến Thẩm Khánh Nghi muốn nói với bà ấy. Phó viện trưởng Thôi thử hỏi: “Có phải có tin tức gì mới ở Nam Dương không?” Sau đó lại xoa xoa tay thăm dò: “Nếu hiện tại Khánh Nghi về thì thật quá trùng hợp, vừa đúng lúc họp lớp.”
Khoảng nửa năm trước, có người nói rằng họ đã nhìn thấy một người phụ nữ giống với Thẩm Khánh Nghi ở Nam Dương, người này dẫn theo một cậu con trai, Liễu Liên Chi đã từng ủy thác cho một người bạn của mình đích thân đến đó hỏi thăm tình hình cụ thể, mà tin tức chính xác là người phụ nữ đó là một tội phạm trốn trại, có người nói bà ấy có thể đã bị bắt, cũng có người nói bà ấy có khả năng đã chết, vì vậy mà mọi thông tin bị cắt đứt ở đó.
Nhiều năm trôi qua, trong lòng Liễu Liên Chi đã chấp nhận sự thật rằng con gái mình đã chết.
Thật ra phó viện trưởng Thôi cũng biết đương nhiên Thẩm Khánh Nghi đã chết, họp lớp cũng không có gì để nói, phải nịnh nọt như vậy cũng chỉ là vì để lấy được dự án kia. Thấy Liễu Liên Chi đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, ông ta vội vàng chạy tới đỡ bà ấy: “Giáo sư Liễu, đến đây, để tôi đỡ bà.”
Cách đó không xa là cảnh Thẩm Khánh Hà đang vội vàng đi tới.
Bà nói: “Mẹ, dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn xảy ra chút vấn đề, trong nhà máy không thể giải quyết được, cần mẹ đến đó một chuyến.”
Thực ra sắc mặt của Liễu Liên Chi vẫn bình thường, vô cùng bình tĩnh, nói: “Vừa nãy Thanh Thanh có gọi điện thoại đến, có tin tức liên quan đến chị gái của con, tạm thời mẹ không thể đi được, các con tự giải quyết đi.”
Thẩm Khánh Hà giật mình: “Thanh Thanh đã nói cho mẹ biết chuyện đó rồi sao?”
“Chuyện gì?” Liễu Liên Chi vội vàng hỏi.
Đối với người bình thường chỉ cần hai câu là đủ, nhưng Liễu Liên Chi là một người bị bệnh tim, nếu muốn nói cho bà ấy biết một chuyện gì đó, cho dù là chuyện tốt hay là không tốt, đều phải có một quá trình làm bước đệm tinh thần cho bà ấy.
Thẩm Khánh Hà nghe mẹ của mình nói vậy, có phải là bà ấy vẫn chưa biết chuyện không?
Bà vội vàng nói: “Cũng không… Không có gì.” Sau đó lại nói: “Chuyện bên nhà máy rất gấp, chúng ta qua nhà máy trước đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, con mau nói đi, nói cho mẹ biết, mẹ chịu được.” Liễu Liên Chi lạnh giọng nói.
Phó viện trưởng Thôi cho rằng cùng lắm là tin Thẩm Khánh Nghi đã chết, ông ta thấy khá thoải mái, cũng không quan tâm đến sức khỏe của Liễu Liên Chi, tiếp lời: “Đồng chí Khánh Hà, Khánh Nghi mới là con gái ruột của giáo sư Liễu, có chuyện gì cô cứ nói thẳng với bà ấy đi, có gì khó nói đâu cơ chứ.”
Thẩm Khánh Hà thực sự không muốn nói ra, nhưng mẹ của bà lại buộc bà phải nói: “Thanh Thanh nói chị của tôi đã từng g.i.ế.c người, đã từng gây án.”
Phó viện trưởng Thôi nghẹn họng.
Nếu nói Thẩm Khánh Nghi đã chết, ông ta sẽ suy nghĩ lại, cũng sẽ vì dự án này mà thuyết phục một số bạn học có quan hệ tốt đến xin lỗi Thẩm Khánh Nghi như kiểu tượng trưng, nhưng nếu bà ấy chưa chết, còn phạm tội g.i.ế.c người, đang ngồi tù thì sao?
Ông ta thì không sao, những bạn học khác nghe xong không cười chế giễu là đã quá tốt rồi, còn xin lỗi, không phải là trò đùa à. Nhưng nếu ông ta không tổ chức một buổi gặp mặt xin lỗi, Liễu Liên Chi sẽ không giao dự án thiết kế kia cho ông ta, vậy ông ta còn nhận được lợi ích gì nữa? Hơn nữa, cái gọi là “không bao giờ bắt nạt Thẩm Khánh Nghi” của ông ta cũng chỉ là không động tay động chân mà thôi, còn chuyện mắng mỏ, chế nhạo vài câu ông ta cũng từng làm rồi. Nếu Thẩm Khánh Nghi còn sống trở về, còn nhớ đến mối thù hận xưa, ông ta nhất định sẽ bị vạch trần. Thẩm Khánh Nghi sẽ quay trở về ngay trong hôm nay sao, nếu bà ấy quay trở lại, ông ta sẽ phải xấu hổ đến mức nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận