Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 674


Mà thứ Mục Thành Dương giỏi nhất vừa vặn lại là khoa chỉnh hình, mà anh ấy vẫn luôn luyện tập cũng là chỉnh hình. Anh ấy đã chuẩn bị hơn nửa năm, muốn chờ đến sau khi kim châm Côn Luân đến sẽ mở một phòng khám khoa chỉnh hình, chuyên chữa trị các bệnh về xương khớp, viêm khớp, gai xương. Bây giờ thì hay rồi, châm tuy rằng đã tới nhưng đã bị gãy, không trị được bệnh, có hay không có cũng có gì khác biệt?
Cũng không biết Sở Xuân Đình đàm phán với Hashimoto Juichi như thế nào rồi, thấy cô đã sinh con xong vào ngày hôm sau mà Sở Xuân Đình vẫn còn chưa đến, Lâm Bạch Thanh hỏi Cố Bồi: “Có phải anh chưa thông báo cho ông Sở việc em đã sinh con rồi phải không?”
“Anh có gọi điện thoại bàn, ngay cả điện thoại di động của ông ấy anh cũng gọi rồi, nhưng cả nhà ông ấy không có ai bắt máy.” Cố Bồi nói.
Lâm Bạch Thanh sửng sốt một lúc, hỏi: “Bác gái Thạch nói như thế nào, có nói ông ấy đi đâu hay không?”
Một ông cụ góa bụa không con cái, luôn gây sự ở bên ngoài, nghe nói điện thoại của ông ta không liên lạc được, dù sao ông ta cũng là ông nội m.á.u mủ, Lâm Bạch Thanh khó tránh khỏi lo lắng, sợ có chuyện gì xảy ra với ông cụ.
Cố Bồi đương nhiên cũng lo lắng cho ông cụ, anh nói: “Tối qua khi anh hỏi thì bác gái Thạch nói ông ấy không về nhà. Lúc sáng nay anh hỏi thì bác ấy nói là ông ấy đang ở trong phòng ngủ bù. Chắc là ngày hôm qua ông ấy cũng mệt lắm rồi, nên anh không quấy rầy, muốn cho ông ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Lâm Bạch Thanh nghe nói ông cụ không sao, mặc dù vẫn còn giận Hashimoto, nhưng có con gái rồi nên cũng cố gắng an ủi bản thân, mở lòng mình ra, không tức giận nữa.
Sáng sớm tinh mơ, Cố Bồi bế bảo bảo đi tìm y tá để tắm rửa, đúng lúc đó cặp vợ chồng ở phòng bên cạnh thấy cô đã bình phục sau khi sinh nên bế em bé của nhà bọn họ đến đây, muốn nhờ cô xoa bóp giùm.
Đã là bác sĩ, chỉ cần thấy người bệnh thì phải điều trị, hơn nữa bé trai bị thoát vị bìu càng lớn sẽ càng khó trị. Lâm Bạch Thanh đỡ thân mình xuống giường, đến toilet rửa sạch tay, mở tã lót ra, bởi vì mình còn quá yếu nên phải làm chậm lại một chút. Lúc này mới xoa tinh dầu lên tay, muốn dùng thuốc giúp đứa bé sơ sinh này lưu thông khí huyết.
Lại nói đến Sở Xuân Đình đêm qua cùng với một nhóm băng đảng của ông ta âm mưu bí mật cả đêm, nghĩ làm sao hãm hại Hashimoto. Sáng sớm ông ta mới về nhà, mới vừa nằm xuống, nghe Cố Bồi gọi điện thoại, lúc này mới nhớ đến chắc là cháu gái mình đã sinh em bé rồi.
Cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, vội vã chạy đến bệnh viện, hỏi thăm lên lầu, vừa bước vào phòng bệnh thì thấy Lâm Bạch Thanh ngồi ở trên giường, đang xoa bóp cho một cậu bé trần truồng.
Đứa bé có làn da đỏ hỏn nhíu mày, chiếc mũi rất to, có vài phần giống với ông ta. Hơn nữa thân mình trần truồng với cả phần bìu sưng to, khiến cho tiểu QQ trông có vẻ đặc biệt to!
Thực ra trong “Giải mộng Chu Công”, giấc mơ về mộng thai minh châu là khi sinh vào mùa hè là con trai, còn sinh vào mùa đông là con gái. Lại còn có một câu hậu tố nữa, khi mộng thai minh châu vào mùa đông ắt sẽ được đại cát đại lợi, phúc tuệ vô song.
Sở dĩ Sở Xuân Đình muốn cưỡng ép nói mộng thai thành con trai, chủ yếu là bởi vì cực kỳ mong muốn cháu gái sinh ra một đứa chắt trai cho mình nên mới cãi chày cãi cối, ngụy biện.
Ông ta cũng không biết cặp vợ chồng ở phòng bên cạnh này, còn tưởng rằng bọn họ là họ hàng khác của Lâm Bạch Thanh. Lại nhìn thấy QQ của cậu bé vểnh lên, cho rằng ông trời lừa gạt ông ta, cháu gái sinh đích thực là con trai. Nhất thời lông mày dựng lên bay loạn lên, vui vẻ tiến lên, ngữ khí ngọt như mứt hoa quả: “Thanh Thanh sinh rồi sao?”
Lâm Bạch Thanh thấy là ông cụ, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Ngày hôm qua ông và Hashimoto có tranh chấp không?”
Sở Xuân Đình đánh giá đứa bé đầu đầy sáp trắng, làn da đỏ hỏn, nhăn nheo trên giường, nhìn cái mũi rất to của đứa bé, nghĩ đến kể từ bây giờ đứa bé sẽ mang họ Sở, trong lòng vui như nở hoa. Đã sớm vứt Hashimoto lên chín tầng mây, lại nói: “Họ của đứa trẻ đã sớm được định rồi, là họ Sở, còn tên mà các cháu còn chưa nghĩ ra, hãy để ông đặt cho?”
Lâm Bạch Thanh lắc đầu, ý bảo ông ta đừng nói nữa, xoa nóng lòng bàn tay, rồi xoa vòng quanh rốn của đứa bé, trẻ sơ sinh sao mà cái bụng phình to, tay chân nho nhỏ, hơn nữa còn giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn trông rất đáng sợ.
Mà dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của “ông nội”, đứa bé vặn vẹo, chỉ thấy bụng bỗng nhiên phồng lên, sau đó lại nghe một tiếng phụt. Trên tã lót có thêm một mảng màu xanh đậm, lập tức trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối nồng nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận