Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 651


Chỉ mấy kỳ dạo này, người đó luôn m.ổ x.ẻ phần sau của Hoàng Đế nội kinh, “Linh Khu”.
Hơn nữa phân tích của người đó là độc nhất trong giới trung y, vì người đó đứng ở góc độ tây y, lập luận dựa theo sự đối chiếu giữa hệ thống huyết quản, hệ thống tuyến dịch lim pha, hệ thần kinh với hệ thống kinh lạc.
Từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì người này vừa tinh thông trung y, cũng tinh thông tây y, hơn nữa còn tinh thông giải phẫu học. Mà giữa ba ngành này đều có rào cản.
Nhưng người ta giỏi đến thế đó, hình như ông ta đều vô cùng tinh thông cả ba ngành này.
Mà hôm nay, ông ta chuyên nói về “tuyến đường dẫn truyền thần kinh” trong châm cứu, còn liệt kê một bảng thống kê chi tiết, trong đó liệt kê ra những tốc độ của “dẫn truyền thần kinh” mà ông ta nghĩ, tốc độ trong bốn hệ thống cân bằng cơ thể, thần kinh xác thịt, thần kinh thực vật, trong nội tiết và kinh lạc.
Cố Minh từng nói phán đoán của ông về tốc độ này cho Lâm Bạch Thanh nghe lúc cô còn nhỏ, trong một giây, tốc độ dẫn truyền phản ứng thần kinh của con người khoảng một trăm mét, thần kinh của thực vật khoảng một mét, mà tốc độ của kinh lạc thì chỉ có tám đến mười xen ti mét, nội tiết là chậm nhất, tốc độ dẫn truyền mỗi giây của nó chỉ có một mi li mét.
Nhưng đây chỉ là kinh nghiệm lưu truyền trong trung y, hơn nữa bác sĩ theo học tạng tượng, mạch sắc và kinh lạc ngày càng ít, đa số bác sĩ trung y sẽ không biết phần kiến thức này.
Nhưng tác giả bài viết thần bí kia lại viết ra vô cùng chính xác, còn đăng lên báo.
Mà người đó là ai, rốt cuộc đã làm gì mới có thể viết ra nhiều bài viết về trung y, những thứ có tính khoa học đến thế, không chỉ Lâm Bạch Thanh tò mò, Mục Thành Dương cũng tò mò muốn chết.
Hai người cũng luôn suy đoán xem rốt cuộc người đó có thân phận gì, lai lịch gì.
Đọc xong tài liệu lịch sử, Mục Thành Dương vỗ bàn tay to lên tờ báo nói: “Đàn em, anh nghĩ ra rồi.” Lâm Bạch Thanh ngồi lên ghế Cố Bồi chuyển qua, cười hỏi: “Anh nghĩ ra gì cơ?”
Mục Thành Dương úp mở, cười nói: “Anh đói rồi, hay là chúng ta về nhà ăn cơm trước nhé.” Lâm Bạch Thanh đập tay lên tủ quầy: “Nói mau, anh nghĩ ra cái gì rồi?”
Mục Thành Dương muốn thế này này, anh ấy biết hôm nay Tiểu Thanh đã nấu cơm cho anh ấy rồi, nhưng Lâm Bạch Thanh không muốn cho anh ấy về, đương nhiên phải giở trò về được nhà cũ trước, ngồi lên được bàn cơm, nên anh ấy kiên trì: “Đi thôi, về nhà rồi nói.”
“Không được, nói cho em nghe suy nghĩ của anh trước đã.” Lâm Bạch Thanh cũng so đo với anh ấy.
Mục Thành Dương còn muốn giở trò, nhưng có Cố Bồi ở đây, trò bịp của anh ấy không chơi được, thế là anh ấy mới muốn ra khỏi tủ quầy, Cố Bồi lại đè anh ấy lại: “Nói trước, nói xong rồi chúng ta về nhà ăn cơm.”
Mục Thành Dương nói: “Tôi thấy người này chắc vừa không phải bác sĩ trung y, cũng chẳng phải bác sĩ tây y, chắc ông ta là một nhân viên nghiên cứu khoa học làm việc ở một Viện nghiên cứu sinh vật nào đó.”
Thật ra Lâm Bạch Thanh cũng từng nghĩ vậy, một người tinh thông giải phẫu học, hơn nữa còn có thể dẫn dòng điện yếu vào trung y nên chắc ông ấy không phải bác sĩ, vậy thì chỉ có một khả năng là ông ấy làm việc ở Viện nghiên cứu sinh vật, cũng chỉ có Viện nghiên cứu sinh vật mới có nguồn tài nguyên và thiết bị đưa khoa học kỹ thuật hiện đại vào trung y.
Nhưng Cố Bồi lại nói: “Không đúng, Viện nghiên cứu sinh vật trong nước tuyệt nhiên đều thuộc biên chế quân sự, hơn nữa tất cả nhân viên làm việc ở viện nghiên cứu không được phép tự gửi bài về tòa soạn khi không có sự đồng ý của viện nghiên cứu, bài viết nào cũng phải thông qua sự xét duyệt của cấp trên, dù không để tên mình cũng phải để tên của viện nghiên cứu.”
Mục Thành Dương nói: “Nếu không phải người của viện nghiên cứu, vậy điều kiện đâu ra ông ấy có thể làm thí nghiệm điện châm, dẫn điện lên cơ thể người, nếu không phải là nhân viên chuyên nghiệp, lỡ điện giật c.h.ế.t người rồi làm sao, chẳng lẽ công an không bắt ông ấy?”
Lại nói: “Nếu ông ấy lén làm thí nghiệm, vậy gọi là thí nghiệm phi pháp, phải bị bắt giữ.”
Chuyện rằng, một tờ báo địa phương, một người thần bí, toàn viết về những thí nghiệm phải được quốc gia phê duyệt mới có thể làm, nhưng cả bộ phận biên tập của tòa soạn cũng không tìm được người đó, làm mọi người đều thấy khó chịu.
Nhưng cứ đoán tới đoán lui, mọi người vẫn không đoán ra thân phận của ông ấy. Đương nhiên, nếu đã không đoán ra thân phận thì càng khó tìm ra ông ấy hơn.
Mục Thành Dương thật sự đói rồi, bụng đói kêu ọt ọt, cũng cảm thấy đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, bèn nói: “Nếu người đó đã không muốn chúng ta tìm ra, vậy thì thôi đi, không nghĩ về ông ấy nữa, đi thôi, chúng ta mau về nhà ăn cơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận