Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 789


Lâm Bạch Thanh gọi đầu bếp Chu của nhà hàng Trung Hoa phía đối diện chuẩn bị cơm, rồi đưa thẳng đến nhà cũ.
Cô cười nói: “Bảo mẫu chắc cũng đã dọn cơm hết rồi, chúng ta về ăn cơm thôi.” Pete có mồm miệng dẻo quánh, lễ tiết đúng chỗ nhưng chẳng có hành động thực tế nào, còn Plok thì không như vậy.
Plok không những rất giống Cố Minh, mà còn giống cả Cố Bồi, cũng là người rất thẳng thắn và thành thật. Anh ta mang một túi hành lý rất lớn.
Một số trong đó là Cố Bồi nhờ anh ta mua son môi, nước hoa, giày dép và mỹ phẩm cho Lâm Bạch Thanh.
Ngoài ra, bản thân Plok chỉ có một đứa con trai, mà anh ta lại cực kỳ thích con gái, sau khi nghe tin em trai có con lại còn là con gái, không chỉ mua một đống búp bê Barbie cho Sở Sở mà còn mua cho Sở Sở một loại vật dụng trẻ em hiện đang rất được ưa chuộng tại nước M, xe tập đi cho bé.
Nó có khung bao quanh vòng tròn và được gắn bánh xe, sẽ hạn chế tối đa việc trẻ nhỏ ngã bị thương trong quá trình tập đi. Còn có thể đưa trẻ đến mọi nơi mà cô muốn. Lúc này Sở Sở đang uống sữa và đã ngủ, nên Plok không lấy ra chơi với con bé.
Trong vali hành lý của anh ta có mấy quyển sách cổ, vừa lật mở ra, Lâm Bạch Thanh có chút bất ngờ, nhưng vẫn có thể kiểm soát được biểu cảm, Mục Thành Dương góp vui bằng một câu chửi thề trong họng, Sở Xuân Đình cũng không kiểm soát được biểu cảm của mình.
Plok dùng giấy da bọc lại, lật ra, cuốn đầu tiên tên là 《Thế y đắc hiệu phương》.
Đây là một quyển sách y học được viết bởi Ngụy Diệc Lâm, một Y học gia triều Nguyên, mặc dù cũng được kết hợp từ nhiều phương thuốc khác nhau, nhưng đóng góp lớn nhất của nó trong y học là khoa chỉnh hình.
Hiện nay trong nước chỉ có thư viện của Đại học Thanh Bắc có một quyển.
Ông cụ Mục xin chép làm bản sao, xin năm năm rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa có số. Mà giới trung y nước N, từ mấy năm trước, cũng từng đặc biệt đến xin chép lại. Thế mà Plok cứ tùy tiện cầm ra như vậy sao?
Tất cả mọi người xúm lại xung quanh, muốn xem hai quyển sách còn lại là gì.
Nhưng Plok chỉ vào đầu của mình và nói: “Nếu cô không phiền…”
Anh ta đến vì bệnh đau đầu, mà bệnh nhân gặp bác sĩ, cũng không muốn trò chuyện nhiều, người ta chỉ muốn khám bệnh.
Mục Thành Dương lúc này đã cầm được 《Thế y đắc hiệu phương》, cầm nó trong tay, run rẩy sợ hãi, quay đầu nhìn Tiểu Thanh còn đang tham gia náo nhiệt, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, mau đi lấy châm.”
Wow, không ngờ bản thân quân y Cố tài giỏi thì cũng thôi đi, anh trai của anh còn tài giỏi hơn.
Cầm quyển sách, Mục Thành Dương còn chê tay mình bẩn, không xứng để cầm quyển sách này.
Lâm Bạch Thanh ngồi xuống, ra hiệu cho Plok đưa tay cho mình bắt mạch, cô hỏi: “Có phải thính lực tai trái của anh bị suy giảm hay không? Tuy không nghiêm trọng nhưng mà thính lực đang dần giảm sút, kém xa tai phải.”
Bác sĩ trung y bắt mạch lại có thể biết được thính lực?
Với vẻ mặt kinh ngạc của Plok, khiến đám đông ngay cả Pete đến trước anh ta một ngày cũng đều bật cười. Plok đã khiến mọi người ngạc nhiên và trung y cũng làm anh ta phải kinh ngạc.
Lúc này Sở Xuân Đình rất thương cảm.
Từ trước tới giờ, điều Sở Xuân Đình khá tự hào là mặc dù nhà họ Sở có nghiệt chướng nhưng con cháu nhà họ Cố cũng không có mấy người tốt. Thật không ngờ hai người anh trai của Cố Bồi đều rất tài giỏi.
Trong lòng ông cụ không khỏi có chút khó chịu, trong lòng tự nhủ rằng nếu như Cố Minh và Cố Khắc còn sống đến giờ, thì tốt biết bao nhiêu.
Lúc này Mã Hàm Thiết châm vừa mới khử trùng xong, Tiểu Thanh mang ra từ cồn, iodophor và chuẩn bị cả d.a.o có khả năng dùng đến.
Plok rất tinh mắt, nhân lúc tay trái đang được bắt mạch, tay phải anh ta cầm lấy ống châm, xoay mở nó bằng một tay, nhìn vào rồi nói: “Cái này phải là sắt, nhưng nó lại có màu xám trắng, tôi nghĩ, nó không phải là thứ được sản xuất ở thế kỷ này.”
Đương nhiên, quan sát kỹ rồi nói, cái châm này nếu không phải sản phẩm nhà Tống thì chính là sản phẩm nhà Nguyên.
Sở Xuân Đình cười hỏi: “Cậu Ba Khắc, theo góc độ giáo sư Sử học của cậu, thì nó nên thuộc thời đại nào?”
Tuy Plok là một giáo sư Sử học, nhưng cái mà phương Tây học, và cái phương Đông học lại là hai trường phái khác nhau.
Anh ta nói trước: “Để xác định chính xác nó đến từ thời đại nào, chúng ta chỉ cần xác định nguyên tố Carbon là được.”
Nhìn cây châm một lúc, anh ta lại có chút nghi ngờ nói: “Nhưng tôi đã từng thấy loại vật liệu bằng sắt này, bit của người Anh-điêng…, bit, mọi người hiểu không, đó là…”
(*) Bit: miếng sắt chẹn trong miệng ngựa, một dụng cụ nhất định phải có khi lắp dây cương, nó cho phép người điều khiển có thể dừng ngựa, quay đầu ngựa, tăng tốc khi cưỡi.
(Bit)
(Bit)
Anh ta che miệng bằng một tay, ý bảo giống như hình dạng dây cương buộc quanh đầu ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận