Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 484


Phương pháp đề tháp vừa được dùng tới, tất cả châm đều chuyển động rung rinh, triệu chứng cổ voi của người bệnh mất dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sắc mặt trắng bệch cũng từ từ hồng hào, tay chân co giật cũng dần yên lại.
Cho đến khi bệnh nhân mở mắt ra, mọi người mới phát hiện cô ta đã có thể tự hít thở.
Bệnh nhân đưa tay muốn nắm lấy châm, Sở Thanh Tập vội vàng giữ tay cô ta lại, ý bảo cô ta đừng cử động.
Mọi người cũng rối rít ra hiệu cho cô ta bình tĩnh đừng vội.
Kể từ lúc bệnh nhân phát bệnh đến giờ, cả quá trình chỉ diễn ra trong hai phút. Khi thấy bệnh nhân có thể hít thở trở lại, có người làm dấu theo hình cây thánh giá trước ngực, nói: “Amen!”
Còn có người nhìn lên trời: “Thank God!”
911 đến rất nhanh, nhưng khi họ tới thì Mary đã có thể tự hít thở, cũng có thể đứng dậy thử, cuối cùng cô ta còn được 911 đặt lên cáng khiêng đi.
Khi Lâm Bạch Thanh sắp xếp châm của mình rồi đứng lên, ngay cả các thành viên của bồi thẩm đoàn và thẩm phán đều xúm lại vỗ tay cho cô. Đây là một buổi quan sát cấp cứu trung y xưa nay chưa từng có đối với đại đa số những người đang có mặt ở đây.
Thẩm Khánh Nghi cũng theo dõi cả quá trình, tất nhiên bà ấy không hề nhận ra Lâm Bạch Thanh, hơn nữa còn rất cảnh giác với toàn bộ người Hoa, bởi vậy từ khi 911 mang cáng cứu thương đến khiêng người đi, bà ấy đã đi qua trao đổi với thẩm phán, yêu cầu tạm hoãn phiên tòa.
Bị cáo đột ngột phát bệnh, đương nhiên vụ kiện sẽ bị hoãn lại và dời ngày xét xử. Cũng đến lúc này Lâm Bạch Thanh mới biết, Sở Thanh Tập nói mình và Thẩm Khánh Nghi không thân là không thân đến mức độ nào.
Sau khi thẩm phán gõ búa, bồi thẩm đoàn và những người trên ghế dự thính đều đi hết, Sở Thanh Tập đúng lúc đi tới chào hỏi Thẩm Khánh Nghi: “Hey, Yean?”
Thẩm Khánh Nghi vẫn không dừng bước, bà ấy vừa đi vừa hỏi thử: “Hey, are you Jenny?”
“Yes, I am Bob’s friend.” Sở Thanh Tập trả lời.
Ông ta chỉ là một trong số rất nhiều người bạn của Bob: con trai Thẩm Khánh Nghi, chỉ tính là quen biết sơ sơ với bà ấy. Thẩm Khánh Nghi đi rất nhanh, khi đi ngang qua Lâm Bạch Thanh và Tiểu Nhã, ánh mắt bà ấy dừng lại trên người hai người.
Tiểu Nhã có làn da trắng và đôi mắt màu xanh lam, là một người con lai đẹp như thiên sứ, rất thu hút ánh mắt người nhìn, nhưng bà ấy không hề có hứng thú với Tiểu Nhã. Bà ấy chỉ một mực chú ý đến Lâm Bạch Thanh, nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ rệt của cô.
Thẩm Khánh Nghi không để ý tới việc gương mặt của cô có đẹp hay không.
Bà ấy chỉ ngạc nhiên với y thuật của Lâm Bạch Thanh, với khả năng và sức bật khi nhảy qua ghế ban nãy của cô, bà ấy đã nhìn ra cô gái này biết võ.
Nhưng đối với một tên tội phạm đã bỏ trốn hai mươi năm, chỉ còn vài tháng nữa sẽ hết thời hạn truy tố vụ án g.i.ế.c người, mặc dù bà ấy sẽ cảm thấy có hứng thú với cô gái đó, nhưng sẽ không nán lại quá lâu vì cô.
Vì thế tầm mắt bà ấy dừng lại trên mặt Lâm Bạch Thanh, nhưng chân vẫn không hề dừng lại.
Sở Thanh Tập thử hẹn: “Khó lắm mới có dịp gặp mặt, hay là chúng ta đi uống cà phê, trò chuyện một chút được không?”
Thẩm Khánh Nghi lắc đầu: “Xin lỗi ông nhé, tôi rất bận.”
Thật ra họ làm như vậy chẳng khác nào đang hù doạ bà ấy, bởi vì bà ấy cực kỳ sợ sẽ bị người khác nhận ra.
Một khi có người nhận ra, bà ấy sẽ mất đi tất cả mọi thứ hiện tại, lại còn sẽ bị bắt, dẫn độ về nước ngồi tù. Mặc dù ngoài mặt bà ấy rất bình tĩnh, bước đi một cách cao ngạo và lạnh lùng, nhưng Lâm Bạch Thanh nhìn thấy được sự sợ hãi và bất an từ trong mắt bà ấy. Nhất là khi bà ấy nhìn thấy Sở Xuân Đình có nét hung tướng, trời sinh mang khuôn mặt của kẻ ác, nỗi sợ hãi trong mắt bà ấy càng thêm dày đặc. Lâm Bạch Thanh muốn lại gần, Sở Xuân Đình đúng lúc kéo cô lại, lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng tới gần.
Lúc này ông cụ cũng cảm thấy không nên làm phiền Thẩm Khánh Nghi. Khi được nhìn thấy bà ấy mặc vest chỉn chu, toát ra khí chất xuất sắc, đứng trong tòa án thành phố LA, ông ta đã đủ hài lòng rồi.
Ông ta nghĩ, cần gì phải bắt bà ấy bóc trần lá bài tẩy sẽ khiến bà ấy khổ sở, gỡ vết sẹo của bà ấy ra chứ? Nhưng Lâm Bạch Thanh lại hất Sở Xuân Đình ra, cùng đi song song với bà ấy.
“Hey, Yean.” Lâm Bạch Thanh vừa đi vừa thử nói bằng tiếng Anh: “Cháu nghĩ chắc bác từng bị chấn thương sọ não, bác chưa từng nghĩ đến việc điều trị sao?”
Thẩm Khánh Nghi dừng bước, vẻ mặt ngờ vực, giọng điệu lạnh lùng: “Sao cô lại biết?”
Lâm Bạch Thanh chìa tay ra, tỏ ý muốn mẹ bắt tay mình: “Cháu là một bác sĩ, trung y.”
Cô nói tiếp: “Có lẽ cháu có thể chữa bệnh cho bác, chữa bằng phương pháp trung y ấy ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận