Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 555


Sau khi đến Thủ Đô, phòng thí nghiệm sinh học của Tổng Quân khu Lục quân đã đồng ý giúp bà ấy làm xét nghiệm và phân tích ADN.
Chỉ trong vài ngày nữa, các mẫu sinh thiết sẽ không nói dối.
Khoa học sẽ trả lời liệu cô gái này có phải là con gái của bà ấy hay không.
Trước lúc đó, Thẩm Khánh Nghi vẫn sẽ đề phòng đối phương.
Dù sau này cô gái đó biết về “Người đàn bà rắn rết A Hoa” cũng có nghĩa là cô ấy biết thân phận thực sự của bà ấy.
Khi bà ấy nghe thấy Liễu Liên Chi, bà ấy muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể nào nói thành lời, đầu đau nhức khủng khiếp, bà ấy muốn nôn mửa, một số phản ứng sinh lý đan xen vào nhau, bà ấy nôn khan hai lần, sau đó quay người bỏ đi.
Lần này bà ấy không hề do dự hay dừng lại.
Khi đi đến lề đường, bà ấy gọi một chiếc taxi, chiếc xe còn chưa dừng hẳn mà bà ấy đã vội mở cửa lên xe rồi nói với tài xế lái đi.
Vừa gọn gàng vừa dứt khoát.

Tết Nguyên Đán là thời điểm thích hợp để đi mua sắm và tham dự nhiều hội chợ thương mại khác nhau.
Tiểu Thanh đi ra ngoài mua rất nhiều thứ, lúc quay lại tình cờ nhìn thấy Thẩm Khánh Nghi đi ra từ dược đường và vội vàng lên xe.
Tất nhiên cô ấy không biết Thẩm Khánh Nghi, nhưng cách ăn mặc của bà ấy khiến người khác chú ý và khiến Tiểu Thanh tò mò.
Bà ấy mặc một chiếc áo khoác len mỏng dài màu đen tuyền, quần ống rộng, khăn quàng cổ dài và kính râm, tất cả đều được quấn kín để không có gì lộ ra ngoài.
Thế nhưng phong cách ăn mặc và cảm giác thần bí của bà ấy lại vô cùng hấp dẫn.
Sau khi vào dược đường, Tiểu Thanh hỏi chị gái: “Vừa rồi là bệnh nhân à chị, người đó mắc bệnh gì ạ?”
Về việc Thẩm Khánh Nghi trở về, bởi vì có liên quan đến việc bà ấy có án nên Lâm Bạch Thanh cũng không nói cho Tiểu Thanh và Mục Thừa Dương biết, đương nhiên cho dù có nói thì họ cũng chưa từng gặp qua, cũng không biết gì về bà ấy.
Lúc này cô đang định rời khỏi quầy đi lên lầu tìm Liễu Liên Chi, cô vừa gặp được mẹ mình, trong lòng rất vui vẻ nên hỏi Tiểu Thanh: “Không phải chỉ là một bệnh nhân thôi sao, em tò mò làm gì thế?”
“Em thấy chắc hẳn bà ấy đã trải qua rất nhiều chuyện cũ.” Tiểu Thanh vừa dứt lời, cô ấy nhìn lên và thấy Liễu Liên Chi đang ngồi trên cầu thang cùng với những viên thuốc vương vãi khắp nơi, cô ấy ném giỏ rau và hét lên: “Bà ngoại!”
Lâm Bạch Thanh vòng ra ngoài quầy, khi nhìn thấy thế thì cô cũng cảm thấy sợ hãi: “Bà ngoại, bà xuống đây khi nào vậy ạ?”
Liễu Liên Chi xua tay, nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đang tìm thuốc, nói: “Không cần đâu, bà đã uống Cứu Tâm hoàn rồi.”
Sau đó bà ấy lại vui vẻ, nói: “Bà thấy rồi!”
Tiểu Thanh vừa dìu bà ấy đứng lên vừa hỏi: “Bà ngoại, bà thấy gì thế ạ?”
Lâm Bạch Thanh cũng đỡ bà ngoại, lại nói với Tiểu Thanh: “Chị đói lắm rồi, em về nhà nấu cơm trước đi, chị ở lại châm cứu cho bà ngoại rồi lát nữa về ăn cơm.”
“Đoán xem hôm nay em mua được thứ gì ngon, bồ câu đó, em sẽ đem nó về nấu, lát nữa mọi người về nhà ăn nha.” Tiểu Thanh nói.
Lâm Bạch Thanh vỗ vai em gái: “Đi mau đi, nhớ nấu cháo trước, nấu cháo trắng thêm thêm hai quả táo đỏ là được.”
“Dạ.” Tiểu Thanh đáp lời rồi rời đi.
Nhìn con bé rời đi, cuối cùng Liễu Liên Chi không nhịn được nghẹn ngào: “Mấy năm qua mẹ cháu phải chịu đựng những gì vậy?”
Lo lắng con gái quá lạnh lùng, cháu gái sẽ suy nghĩ nhiều, bà nói thêm: “Không phải mẹ cháu không thương cháu, chỉ là mẹ quá sợ hãi mà thôi. Khi có kết quả xét nghiệm ADN, chắc chắn mẹ cháu sẽ quay lại tìm với chúng ta, đừng tủi nhân, nhé?”
Thật ra Lâm Bạch Thanh hiểu tâm lý của Thẩm Khánh Nghi hơn Liễu Liên Chi.
Phải biết rằng bây giờ thành phố cảng đang lệ thuộc vào Chính phủ Khối Thịnh vượng chung A, mà quốc gia ấy lại có hiệp ước dẫn độ với các quốc gia phát triển trong phạm vi toàn cầu. Nói cách khác thì bà ấy phạm phải tội liên quan đến mạng người ở thành phố cảng, nếu ở các quốc gia phát triển khác mà bà ấy bị phát hiện và tố giác thì cảnh sát đều sẽ tiến hành bắt giữ, tiện thể dẫn độ về thành phố cảng để thẩm tra và phạt tù.
Trong tình huống như vậy, Thẩm Khánh Nghi đã ở lại một quốc gia có quan hệ thân thiết với Khối Thịnh vượng chung A là nước M suốt hai mươi năm.
Tuy bây giờ Lâm Bạch Thanh hứa hẹn bảo rằng có thể giúp bà rửa sạch oan khuất.
Thế nhưng người họ phải đối mặt là Trương Tử Cường: một tên tội phạm có xuất thân là cảnh sát của thành phố cảng.
Bảo Thẩm Khánh Nghi không sợ, không cảnh giác nào được cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận