Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 580


Vừa rồi Liễu Liên Chi còn đang nghi ngờ là ai trợ giúp con gái để bà ấy nghênh ngang chạy một vòng quanh thành phố cảng dưới sự giám sát của Trương Tử Cường, sau đó còn có thể kinh động tất cả các phương tiện truyền thông rồi lại lặng lẽ trở về đại lục.
Một giây khi nhìn thấy Sở Thanh Tập, Liễu Liên Chi mới chợt nhận ra.
Thì ra từ trước đến nay Sở Thanh Tập xảo trá đa mưu đứng phía sau giúp đỡ bà ấy.
Giờ phút này, nội tâm Liễu Liên Chi thật sự cảm thấy rất may mắn, bởi vì con gái đã quên hết mọi thứ. Nếu không sao Thẩm Khánh Nghi có thể ở cùng với loại người như Sở Thanh Tập: người từng đấu tố bà ấy, đứng chung với người đánh bà ấy tàn nhẫn nhất.
Nếu như bà ấy nhớ rõ Sở Thanh Tập đã từng để mặc những nữ tiểu tướng kia cắt tóc bà ấy như thế nào, nhổ nước miếng bà ấy, đ.ấ.m lên người bà ấy thì tuyệt đối bà ấy không thể nào dịu dàng hòa nhã giống như bây giờ.
Cũng bởi vì có được một mái tóc đẹp nên con gái của Liễu Liên Chi đã bị những nữ tiểu tướng kia cắt thành đầu âm dương.
Cũng bởi vì vẻ ngoài bà ấy xinh đẹp nên bị mấy người đó bóp, véo, đánh, nhổ nước miếng.
Tất cả không thể thoát khỏi liên quan đến Sở Thanh Tập.
Nhưng giờ phút này bà ấy lại dịu dàng hòa nhã ở cùng một chỗ với Sở Thanh Tập.
Nhìn thần thái, dường như còn tín nhiệm Sở Thanh Tập so với Liễu Liên Chi.
Ngóng trông đã bao nhiêu năm nhưng khi nhìn thấy nhau, Liễu Liên Chi ngay cả miệng cũng không mở ra được. Chỉ yên lặng đứng nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con gái.
Ngược lại, Tiểu Thanh nhiệt tình nhất, tiến lên hỏi: “Ngài là mẹ Khánh Nghi phải không?”
Thẩm Khánh Nghi ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Con chính là em gái của Thanh Thanh nhà mẹ à?”
“Vốn dĩ tên con là Chiêu Đệ, bây giờ gọi là Tiểu Thanh.”
Tiểu Thanh nói xong, thấy Lâm Bạch Thanh do dự không tiến lên, lại nói: “Đến đây, để mẹ ôm chị một cái nào.”
Cô ấy lại nói với Liễu Liên Chi: “Bà ngoại, mẹ Khánh Nghi giống hệt như bà hồi còn trẻ.”
Liễu Liên Chi nhìn thấy mặt con gái, rất vui mừng. Đúng vậy, bà ấy gần như không có thay đổi gì so với hai mươi năm trước.
Nhưng khi nhìn thấy cổ của Thẩm Khánh Nghi, Liễu Liên Chi đột nhiên nghĩ ra gì đó, bởi vì bà ấy có một vết sẹo rất dài nhô ra ở sườn cổ.
Vậy trên người bà ấy thì sao, có phải cũng như vậy hay không?
Thẩm Khánh Nghi hỏi Tiểu Thanh: “Vậy con đã được thấy ảnh chụp khi còn trẻ của mẹ à?”
“Ở nhà thì có ạ. Mẹ vào đi, con cho mẹ xem.” Tiểu Thanh nói.
Sở Thanh Tập tranh thủ nói với Lâm Bạch Thanh: “Đó là em gái ở trong nước của cháu à, kém xa so với Tiểu Nhã.” L
âm Bạch Thanh trợn trắng mắt, hỏi ngược lại: “Tiểu Nhã á, chú để cô bé ở đâu?”
Sở Thanh Tập ngượng ngùng sờ mũi: “Tào Chi Phương vẫn còn ở đó, Tiểu Nhã cũng tin tưởng bà ấy, ở cùng bà ấy.”
Cho nên Tào Chi Phương suýt chút nữa hại c.h.ế.t cha ông ta, ông ta cũng từng hứa hẹn nói sẽ lập tức đuổi đi.
Kết quả chẳng những không đuổi đi, hơn nữa cho đến bây giờ ông ta vẫn để ở chung với cô bé.
Lâm Bạch Thanh trợn mắt nhìn chú Hai không đáng tin này nói: “Vào nhà đi! Tiểu Thanh dẫn ông cụ Sở và ông Sở vào nhà chính. Đồng chí Cố Bồi, anh dẫn bà Thẩm và bà ngoại em đến Tây phòng. Em đi nấu bánh trôi, lát nữa là xong thôi.”
Tiểu Thanh không muốn đi cùng người luôn quát mắng, ông cụ Sở đang ầm ĩ la hét. Cô ấy muốn ngồi cùng bà ngoại và mẹ Khánh Nghi nhiều hơn. Nhưng khách đến nhà, lễ phép của chủ nhà vẫn phải có, cho nên cô ấy đưa cha con Sở Thanh Tập đến nhà chính.
Cố Bồi thì đưa mẹ con Liễu Liên Chi đến Tây phòng. Lâm Bạch Thanh đi vào phòng bếp, chỉ thấy khói trắng quanh quẩn trong phòng.
Cô mở nồi ra xem, không biết một nồi nước đã khô cạn từ bao giờ, đáy nồi đã đỏ lên rồi. Cô vội vàng múc nước từ trong vại để đổ vào nồi đun, nước lạnh gặp nồi nóng, phát ra tiếng xèo xèo.
Cô vừa mới bật bếp thì chợt nghe được âm hồn bất tán, giọng nói Sở Thanh Tập vang lên: “Đây là nơi ở của người sao?”
Đứng ngoài cửa sổ, ông ta lại nói: “Cái nhà bếp này…”
Vừa nhìn thấy những món ăn rực rỡ trên bàn, ông ta lại nuốt nước bọt, nói: “Cái này sao so được với nhà tôi ở khu Đông Loan. Nhà vệ sinh không giống nhà vệ sinh, phòng ngủ không giống phòng ngủ, điều kiện quá kém, thật thương Thanh Thanh nhà ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận