Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 685


Nhưng Lâm Bạch Thanh sửng sốt, bản thiết kế trong tay rơi bịch xuống mặt đất: “Trong tay ông có ngọc bích Kim Tinh sao?”
Thấy ông già mỉm cười gật đầu, giọng cô run rẩy hỏi tiếp: “Là ngọc bích Kim Tinh tinh khiết sao?”
Đợi ông già đưa ra câu trả lời chắc chắn, cô vội phổ cập cho Cố Bồi: “Ngọc bích Kim Tinh chính là một loại nguyên liệu gốc quan trọng nhất trong kim châm Côn Luân.”
Vàng của kim châm Côn Luân chỉ là vàng bình thường, nguyên liệu mà nó thiếu là một loại ngọc chỉ có ở Côn Luân Sơn, nhưng bản thân nó không phải là ngọc, mà là một loại kim loại quý hiếm được tách ra từ ngọc, được gọi tên là ngọc bích Kim Tinh.
Cố Bồi suy ngẫm một lúc, đứng dưới góc độ của một chuyên gia như anh rồi nói: “Có phải là hạt mịn pyrit không?”
Lâm Bạch Thanh ngây người: “E là không phải rồi?”
Mặc dù hai người họ là bác sĩ nhưng một trung y, một tây y, chuyên ngành vốn không giống nhau.
Sở Xuân Đình liền cười nói: “Đúng rồi, từ góc độ khoa học hiện đại, người ta gọi nó là pyrit, ngọc bích Kim Tinh chính là là những hạt pyrit mịn có trong ngọc Côn Luân, được tách ra khỏi ngọc để đúc kim, đó là những chiếc kim châm Côn Luân.”
Cố Bồi gật gù: “Đúng là hiếm có.”
Ngọc Côn Luân vốn đã là vật quý hiếm, nhưng nếu thiêu hủy nó, từ bên trong có thể chiết xuất được nguyên tố pyrit, đủ để thấy rằng nguyên liệu gốc của kim châm Côn Luân quý giá đến nhường nào.
Nói tới đây, Cố Bồi cũng thấy thật đáng buồn, cộng hòa nhân dân Trung Hoa: một đất nước có nền văn minh cổ đại với lịch sử năm nghìn năm, có hệ thống y tế riêng do nhiều thế hệ thầy thuốc tìm tòi ra, khoa học hiện đại cũng không thể định nghĩa được.
Nhưng khi thời thế thay đổi, y học hiện đại phương tây trỗi dậy, nếu những người kế thừa trung y không nỗ lực bắt nhịp, ắt hẳn sẽ bị y học hiện đại bỏ lại phía sau.
Không được thừa nhận không có nghĩa là nó không có giá trị, ngược lại, càng đi sâu tìm hiểu Trung y thì càng nhận thấy được giá trị của nó.
Gừng càng già càng cay, ông già thấy mình đã khiến hai hậu bối kinh ngạc, mấy sợi lông mày nhướng lên.
Lúc này ông ta mỉm cười nói: “Chỗ ông có rất nhiều kim, kim châm Đông Hải có thể đúc thêm mấy bộ, kim châm Côn Luân đúc thêm năm ba bộ cũng không thành vấn đề, đến khi Sở Sở nhà ông được một trăm ngày tuổi, đúc trước hai bộ mẫu ra thử hiệu quả, đợi đến tiệc sinh nhật Sở Sở nhà ông tròn một tuổi, ông đánh mấy bộ cho con bé chơi.”
Cho nên ông ta không chỉ đánh một bộ mà định biến nó trở thành việc để làm, đúc thêm mấy bộ nữa sao?
Mặc dù trước khi kim châm chưa được đúc ra, không ai biết liệu rằng nó có hiệu quả như kim gốc không, nhưng ông già bằng lòng lấy ngọc bích Kim Tinh và kim Hải Trung ra để thử thì quả thật hiếm thấy.
Lâm Bạch Thanh liếc nhìn chồng, nháy mắt với anh.
Ông già cũng đã nói, muốn đúc kim châm làm quà tặng Sở Sở khi cô bé được một trăm ngày tuổi, không để ông ta bế cháu thì còn ra gì nữa.
Mà vì trẻ con không rời khỏi người lớn được, lúc này ông ta ngồi trên bậc thang căn phòng phía Tây, cô bé đang nằm yên tĩnh trong nôi ở trong phòng, tự chơi với đôi tay nhỏ bé của mình, bế ra đi, cho ông nội nhìn một chút thì đã làm sao?
Nhưng Cố Bồi vẫn rất kiên quyết.
Ở bệnh viện, anh chứng kiến quá nhiều người quý bé trai như ngọc trai, nhưng lại không coi trọng bé gái. Và tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh nữ tăng vọt từ 10% lên 60% khiến anh lo sợ vô cùng. Liên quan đến sự an nguy của con gái thì đó là giới hạn không được phép chạm vào, anh lắc đầu, hiển nhiên anh vẫn không nhượng bộ.
Cảnh tượng bỗng trở nên gượng gạo.
Nhưng cha không cho ai nhìn cũng phải xem con gái có đồng ý hay không.
Cô bé đang định dật vài sợi lông mày dài để nghịch nhưng bị cha dựt ra.
Thêm việc không có mẹ bên cạnh khiến cô bé không vui, đá đá chân, ê ê a a vài tiếng cố tình thu hút sự chú ý của cha nhưng không thành công, vì còn nhỏ nên cô bé đạp tung tã, khóc oà lên.
Đừng thấy người ta còn nhỏ, dù gì mẹ người ta luyện Vịnh Xuân đó, đạp một phát bay cái tã nhỏ, đạp liên tục mấy cái, đá liên hoàn cước trong chiếc nôi nhỏ, giọng lanh lảnh, trong veo không ai cao bằng, vang vọng cả bệnh viện.
Cố Bồi là thế, anh yêu con gái nhưng không nuông chiều, con khóc cũng phải đợi cho khóc một lúc mới bế lên, vì anh sợ con hình thành thói quen lúc nào cũng đòi bế, không đặt xuống được.
Người ông như Sở Xuân Đình tất nhiên không vừa mắt với cách nuôi con này của anh.
Nhìn thấy con khóc, Cố Bồi cũng chỉ vỗ về chứ không bế, ông cụ tức giận, đi tới bế cô bé lên, đung đưa rất ra dáng: “Cố Bồi, con bé khóc đến thế này mà cháu cũng không nỡ bế nó một tí à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận