Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 560


Trương Nhu Giai vốn rất tức giận, như thể cô ấy bị xúc phạm nặng nề.
Những khi nói số hiệu tiêu chuẩn, đột nhiên cô ấy không thể nói được gì cả.
Lâm Bạch Thanh lại hỏi một câu chấn động: “Cậu tốn hơn nửa năm để đăng ký hơn mười loại thuốc sao?”
Sắc mặt Trương Nhu Giai tái nhợt, lắp bắp: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu.”
Đúng là không liên quan gì đến Lâm Bạch Thanh, nhưng chuyện này quá bất thường.
Phải biết rằng hiện nay rất khó để đăng ký độc quyền bằng sáng chế thuốc trung y pha sẵn.
Ngay cả các loại thuốc cơ bản phổ biến như Lục Vị Địa Hoàng hoàn, Tiêu Dao hoàn cũng phải thông qua phê duyệt ở các cấp, hơn nữa từ dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn đến khâu vệ sinh ở hiệu thuốc phải thông qua các mốc xích như từ trung tâm y tế đến Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm thành phố, đến Sở y tế tỉnh sẽ tiến hành thanh tra, kiểm tra tại chỗ bất cứ lúc nào.
Một khi kiểm tra tại chỗ phát hiện không đủ tiêu chuẩn, các đơn vị cấp trên sẽ thu hồi giấy phép ngay lập tức và yêu cầu chấn chỉnh lại toàn bộ.
Theo như Lâm Bạch Thanh biết, thậm chí Trương Nhu Giai còn không có nhà máy sản xuất, cô ấy vẫn đi làm ở bệnh viện trong vòng nửa năm mà đã có thể có được nhà máy, thiết bị, môi trường hợp vệ sinh và toàn bộ chúng đều thông qua kiểm tra.
Cô ấy phóng tên lửa ư?
Nhìn khắp Quảng Châu thậm chí trên khắp cả nước, có rất nhiều đồng nghiệp trong lĩnh vực trung y có trong tay thuốc tốt nhưng lại đến xin các trung tâm y tế, Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm thành phố, Sở y tế tỉnh hết lần này đến lần khác, đôi khi họ mất đến vài năm cũng không thể xin được giấy phép.
Trong nửa năm, Trương Nhu Giai đã có được hơn mười cái giấy phép, điều này thể hiện điều gì đây.
Điều này có nghĩa là nhiều phòng khám có đơn thuốc tốt, đầy đủ trang thiết bị nhưng lại bị cấm lấy giấy phép sản xuất. Tuy nhiên, những người bình thường như Trương Nhu Giai không có trong tay bất cứ thứ gì lại có thể tùy ý lấy giấy phép sản xuất và sản xuất bất cứ thứ gì họ muốn.
Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Vậy là cậu có quen biết với người ở quân khu và Sở y tế tỉnh đúng không, người đó là cha nuôi cậu phải không?”
Lời này nói ra rất khó nghe.
Trương Nhu Giai tức giận: “Bạch Thanh, chúng ta là bạn thân, cậu đừng nặng lời với tôi như thế.”
“Đừng nhắc tới hai chữ bạn thân với tôi, tôi không gánh nổi đâu, cho đến bây giờ tôi chưa có người bạn thân nào cả.” Lâm Bạch Thanh tức giận nói.
Toàn tỉnh có quá nhiều bác sĩ trung y giỏi không đủ khả năng mở phòng khám, không xin được giấy phép sản xuất nhưng Trương Nhu Giai lại có thể lấy được cả mười giấy phép.
Lâm Bạch Thanh không thể nào có được một người bạn thân như thế.
Trương Nhu Giai cũng rất tức giận nhưng cô ấy đã kiềm chế cơn nóng nảy của bản thân và ôn tồn đáp: “Ít gì chúng ta cũng là bạn học với nhau, vậy cậu hãy nói cho tôi biết Liễu Liên Chi là bà ngoại của cậu sao?”
“Việc này có liên quan gì tới đơn xin phê duyệt thuốc của cậu sao?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Mặc dù Trương Nhu Giai không biết nhà họ Liễu và nhà họ Sở có xảy ra mâu thuẫn gì hay không.
Nhưng con trai Sở Xuân Đình đã chết, còn con gái của Liễu Liên Chi lại biến mất, ai ai trong cái thành phố này cũng đều biết rõ chuyện đó.
Sau khi suy xét kỹ, cô ấy cũng chỉ biết được thân thế của Lâm Bạch Thanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy chẳng những không sợ các câu hỏi tựa như chất vấn của Lâm Bạch Thanh, ngược lại cô cảm thấy bớt giận hơn.
Cô ấy nói: “Bạch Thanh, xã hội hiện tại là như thế đấy. Có câu học giỏi toán lý hóa không bằng có một người cha tốt, cậu có người thân là ông nội và bà ngoại dẫn dắt, tôi cũng có cha nuôi và ông nội hỗ trợ đi cửa sau, mỗi người chúng ta đều có con đường riêng và vận mệnh riêng để gây dựng sự nghiệp và tạo ra của cải, dựa vào bản lĩnh của bản thân thì sao?”
Lâm Bạch Thanh hiểu ra: “Vậy là cậu thừa nhận tất cả giấy phép cậu có được đều thông qua quan hệ sao?”
Sau đó cô hỏi tiếp: “Vậy thuốc thì sao, chắc là cậu trực tiếp mua từ các phòng thuốc khác nhau, sau đó dán lại nhãn hiệu và cung cấp cho quân khu, có phải đúng là vậy không?”
Cũng giống như thuốc Lục Vị Địa Hoàng hoàn, Tiêu Dao hoàn, Tì hoàn hay các loại thuốc thông dụng khác, trên thị trường có rất nhiều nhãn hiệu, ta có thể tìm ngẫu nhiên loại thuốc nào đó, nếu ta mua với số lượng lớn thì sẽ rẻ hơn rất nhiều, Trương Nhu Giai đóng vai trò trung gian để kiếm lợi nhuận.
Cô ấy không phải tốn một xu nào và kiếm được hàng triệu mỗi năm chỉ nhờ vào các mối quan hệ của mình.
Và tất cả những điều này là cô ấy có được nhờ vào sự quyến rũ cha nuôi và ông nội.
Trương Nhu Giai bị Lâm Bạch Thanh vạch trần ngay tại chỗ, nhưng cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi hay xấu hổ.
Thay vào đó, cô ây mỉm cười và nói: “Cậu chưa bao giờ dựa vào các mối quan hệ à? Nếu Liễu Liên Chi: một bà già hơn bảy mươi tuổi suốt ngày phải nghiên cứu và tăng cả trong phòng thí nghiệm thì sao có thể sản xuất thuốc trung y pha sẵn của Linh Đan Đường nhanh như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận