Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 433


Để nói đến bắt giam, kết án thì mọi người đều thấy là khó có thể xảy ra, chưa nghe thấy ăn trộm đơn thuốc bị kết án bao giờ, còn nếu nói bị tạm giam thì liệu hai lão già này có c.h.ế.t trong trại tạm giam không?
Nói tóm lại, mọi người bàn luận đi bàn luận lại vẫn cảm thấy việc này sấm to mưa nhỏ, chỉ đến thế là cùng.
Khi đến Cục công an Mục Thành Dương hừng hực khí thế, nhưng lúc quay về thì dáng vẻ bệ vệ lại trùng xuống, vì theo cách nói của công an thì đơn thuốc không có định giá cụ thể nào, hơn nữa đối phương chỉ ăn trộm chứ chưa mang đi, càng không dùng để buôn bán, không sinh ta bất cứ lợi nhuận buôn bán gì, cũng không có tổn thất và bồi thường.
Mặc dù cuối cùng công an không nói, nhưng dựa vào cách nói của họ thì nhiều nhất cũng chỉ tạm giam ba ngày, thậm chí cũng không bị trục xuất. Công an còn e là trong thời gian giam giữ, mấy lão già hơn bảy mươi tuổi sẽ phát sinh vấn đề gì đó ngoài ý muốn, còn phải đặc biệt chọn cho họ một căn phòng tốt. Nếu không c.h.ế.t ở trại tạm giam thì công an không thể gánh nổi.
Mục Thành Dương càng nghĩ càng tức giận nói: “Mấy tên trộm già lại không kết án được chúng, thật là kỳ lạ.”
Hôm nay Tiểu Thanh làm ca ngày, vừa tan làm vào đến dược đường liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Mục Thành Dương trả lời: “Có mấy tên trộm, nhưng công an lại không thể trừng phạt chúng, bọn anh đang bực mình đây.”
“Trộm gì, ở đâu đến, trộm cái gì, thuốc hồi sức à, trộm nhiều không?” Tiểu Thanh cũng lo lắng.
Lâm Bạch Thanh trông thấy Tiểu Thanh thì mắt sáng lên.
Chuyện là, kiếp trước Tiểu Thanh đi làm thuê ở Thâm Hải trước, sau đó thì làm việc ở dưới tầng một của dược đường, cô ấy nhận biết người nước N rất chính xác, kể cả là họ nói tiếng Trung lưu loát tới đâu thì cô ấy vẫn có thể phân biệt được họ với tất cả các bệnh nhân khác.
Vì kiếp trước Cố Vệ Quốc phụ trách mảng này, Lâm Bạch Thanh cũng không hỏi cụ thể bí quyết của cô ấy. Nhưng cô nhớ là Cố Vệ Quốc từng khen Tiểu Thanh không chỉ một lần, nói rằng cô ấy có tài năng độc đáo về khoản nhận biết người nước N.
Lúc này Lâm Bạch Thanh liền hỏi: “Tiểu Thanh, nếu trước mặt em có hai người, một người là người nước ta, người còn lại là người nước N, trong tình hình họ nói tiếng Trung đều rất lưu loát thì em phân biệt họ bằng cách nào?”
Tiểu Thanh nói: “Cái này chẳng phải rất dễ sao, bệnh viện chúng ta đã từng có rất nhiều bác sĩ thực tập mang quốc tịch nước N đến thực tập, còn có cả bệnh nhân người nước N, họ và người Trung Quốc chúng ta khác nhau hoàn toàn, cứ gặp ai là cũng thích khom lưng cúi đầu, đúng rồi, chân của họ đều là chân vòng kiềng, răng thì rất xấu, còn nữa, cứ tính tiền là lại lẩm nhẩm bài vè phép nhân!”
Mục Thành Dương sững sờ: “Không phải chứ Tiểu Thanh, người nước N biết nhẩm bài vè phép nhân của chúng ta sao?”
“Không phải, họ dùng tiếng nước N, anh chưa nghe bao giờ thì nghe cái cũng hiểu ngay.” Tiểu Thanh nói. Mục Thành Dương còn chưa hiểu gì thì Lâm Bạch Thanh đã hiểu ngay ra rồi.
Kiếp trước Tiểu Thanh quản lý nhà kho và quầy thu ngân, bệnh nhân muốn thanh toán tiền đều phải qua chỗ cô ấy, bất kể là người nước nào, khi thanh toán lúc nào cũng lẩm nhẩm tính trong miệng, chắc chắn là đọc ra bằng tiếng mẹ đẻ rồi, không thể nào vừa nghe cô ấy đã nhận ra ngay được?
Hơn nữa, quầy thu nhân lại rất thích trả ngược, ví dụ như đáng lẽ phải trả lại bảy hào thì lại thu ba hào, trả năm hào, đáng lẽ phải trả lại ba hào thì lại thu hai hào, trả năm hào.
Hình thức trả tiền này ở trong nước thì kể cả là người mù chữ cũng biết, nhưng chắc chắn người nước N không hiểu.
Bởi vì bác sĩ Lưu còn phải lo thuốc men và giúp mọi người bắt mạch nên thường tính toán không rõ ràng, không để ý đến khoản này, nhưng nếu để một cô gái nhỏ, nhanh nhạy như Tiểu Thanh một mình phụ trách thu ngân, chắc chắn cô ấy sẽ tính chính xác từng đồng.
Thật đúng là “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. (Chết đuối vớ được cọc.)
Xem ra em gái cũng không cần phải đợi cái biên chế quân đội đó nữa, đến dược đường làm việc mới là phù hợp với cô ấy nhất.
“Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?” Tiểu Thanh vẫn chưa hiểu cụ thể là xảy ra việc gì, đầu óc đang mơ hồ, khẽ hỏi lại Mục Thành Dương: “Hôm nay chúng ta còn đi chơi nữa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận