Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 920


Cố Bồi vẫn bình tĩnh nhìn mẹ mình. Lâm Bạch Thanh cũng thấy khó tin.
Nếu là người khác, càng tiếp xúc sẽ càng thấy dã tâm mà họ đang che giấu. Nhưng Trác Ngôn Quân lại khác, càng tiếp xúc với bà ta sẽ càng cảm thấy bà ta nông cạn, vô tri và ham hư vinh.
Tạm thời, thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp là loại thuốc Hán duy nhất có được Bằng độc quyền sáng chế Quốc tế, hơn nữa dự án châm cứu đang được hợp tác với quân đội nước M, lợi nhuận của nó lớn đến nỗi khiến người ta phải cắn lưỡi.
Trác Ngôn Quân muốn, nhưng bà ta chỉ muốn mua nhà sau đó.
Giống như một đứa trẻ bất chấp việc có thể bị đánh để trộm một tờ một trăm đồng nhưng lại chỉ lén mua một chiếc kẹp tóc nhỏ. Bà ta muốn tiền, nhưng dường như bà ta không tưởng tượng được giá trị của đống tài sản đó.
Lâm Bạch Thanh hơi tò mò tại sao Paul không tới. Cô nghĩ trong vấn đề này, Paul và Trác Ngôn Quân giao tiếp với nhau sẽ dễ dàng hơn một chút.
Cố Bồi ngẩn người một lúc lâu mới nói: “Được, mua nhà lớn, bà muốn mua cái gì thì mua cái đó. Vậy thì, ai sẽ phụ trách làm nhiệm vụ của cổ đông, sau khi bà qua đời thì cổ phần sẽ thuộc về ai?”
Trác Ngôn Quân vẫn hiểu được ý của con trai, bà ta bĩu môi rồi mếu máo: “Pio, mum có lỗi với con.” Sau đó vỗ n.g.ự.c nói: “Mẹ sai rồi, chỉ cần con tha thứ cho mẹ, mẹ sẽ bù đắp cho con.”
Nhưng dây thần kinh của bà ta rất kỳ lạ, không biết nghĩ đến cái gì mà lập tức đẩy Cố Bồi ra: “Mau đi đi, nếu Hashimoto Koyasu mang con dấu của mẹ về nước N thì phiền phức lắm. Nó sẽ cướp tiền của mẹ, về sau mẹ phải làm sao đây, mẹ sống bằng cái gì, mẹ không mặc được đồ ngủ bằng vải bông bình thường, mẹ cũng không muốn ở chung cư đầy rận, mẹ không muốn đâu!”
Cố Bồi mở đống mỹ phẩm mà anh mang đến ra, lấy ra hai lọ thuốc, đẩy một lọ qua cho Trác Ngôn Quân.
Bà ta vừa thấy thì cười to: “Pio, con và dad của con giống nhau lắm, rất biết cách chăm sóc người khác, còn biết mum ngủ không được, phải dùng thuốc ngủ nữa.” Bà ta nói, vừa rót nước vừa mở nắp lọ thuốc để uống.
Không nói đến Lâm Bạch Thanh đang ngạc nhiên trợn mắt há mồm, Cố Bồi cũng bất lực, anh giật lại lọ thuốc, nói: “Đây vốn là thuốc ngủ mà bà vẫn uống, nó đã bị người khác đổi thành thuốc chống động kinh carbamazepin từ lâu rồi!”
Trác Ngôn Quân ngạc nhiên một lúc mới nói: “Nhưng hiệu quả của nó rất tốt mà!”
Cố Bồi hận không thể rèn sắt thành thép: “Carbamazepin cũng có tác dụng an thần, nhưng nó là thuốc chống động kinh, dùng lâu dài sẽ gây tổn thương đại não người dùng, dẫn tới tình trạng lú lẫn của bà. Từ ba năm trước cho tới bây giờ, bà vẫn luôn dùng nó.”
Trác Ngôn Quân ngạc nhiên một lúc lâu mới nói: “Thế nên mẹ đã uống nó ba năm rồi à?”
Đương nhiên Hashimoto không yêu gì Trác Ngôn Quân, mọi người trong thiên hạ đều biết, nhưng phải đến ngày hôm qua bà ta mới biết chồng mình không những không yêu mình mà còn muốn g.i.ế.c con của mình.
Bả vai bà ta từ từ sụp xuống, vẻ mặt đau thương, Cố Bồi lại đưa một lọ thuốc khác cho bà ta: “Nhưng lần này khác với lần trước là có thêm Lithi carbonat hơn, nếu kết hợp nó với carbamazepin thì sẽ càng gây tổn thương cho não của bà.”
Trác Ngôn Quân nhìn một lúc, bỗng nhiên nhún vai, nói: “Nhưng kết hợp lại thì ngủ cũng ngon hơn.”
Thật ra từ ba năm trước Lâm Bạch Thanh đã có cảm giác Trác Ngôn Quân bị rối loạn thần kinh, bây giờ nhìn thấy bà ta chỉ cảm thấy chứng rối loạn thần kinh đã nặng hơn, cũng thầm đoán liệu Hashimoto Juichi có bỏ thuốc bà ta hay không, nhưng vì không muốn liên quan nên không tìm hiểu kỹ.
Hiển nhiên Cố Bồi đã biết Hashimoto Juichi hạ thuốc Trác Ngôn Quân từ ba năm trước. Nói đến đây cũng không có gì lạ, ông ta đã chán ngán Trác Ngôn Quân từ lâu rồi, hại bà ta là bình thường, không hại mới là bất thường đấy.
Cố Bồi nói nhẹ nhàng, trong giọng nói không có chút tình cảm nào: “Thế nên cho dù Hashimoto Juichi không c.h.ế.t thì lần này bà trở về từ thành phố cảng cũng chỉ có một nơi để đi thôi, bệnh viện tâm thần Kinh Đô.”
Đúng vậy, một khi diễn đàn này được mở thành công, Trác Ngôn Quân sẽ không còn giá trị tồn tại nữa.
Đương nhiên Hashimoto Juichi sẽ không g.i.ế.c bà ta, nhưng sẽ làm bà ta điên loạn, sau đó bắt bà ta vào bệnh viện tâm thần cả đời.
Cố Bồi hỏi lại: “Còn muốn về Đài Bắc mua nhà, đến Thuỵ Sĩ định cư không?”
Trác Ngôn Quân ôm mặt nức nở: “Mẹ yêu ông ấy như vậy, để ở bên ông ấy, mẹ vứt bỏ chồng con, vứt bỏ gia đình đang hạnh phúc, tại sao ông ấy lại muốn hại mẹ chứ?”
Bà ta quá đau khổ, không kìm được tiếng sụt sịt, âm thanh quá lớn làm Cố Bồi thấy phiền: “Đừng làm con tỉnh giấc!”
Cuối cùng Trác Ngôn Quân cũng ngừng sụt sịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận