Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 455


Nói về bên Cố Bồi trước đã, bây giờ đã là bốn giờ rạng sáng, anh đã viết xong rồi nhưng cần phải gửi fax.
Mà bây giờ ngoại trừ các công ty lớn của quốc gia và các đơn vị cơ quan thì ở những địa phương vẫn chưa triển khai gửi fax quốc tế.
Hơn nữa anh còn là quân y, quân đội quy định rằng quân y không thể gửi văn bản sang nước ngoài bằng bất kỳ hình thức nào. Một khi bị quân đội phát hiện sẽ bị nghiêm tra, thậm chí còn phải chuyển lên tòa án quân sự.
Nếu Cố Bồi lo lắng cho tương lai của mình, ắt hẳn sẽ không đồng ý giúp Lâm Bạch Thanh.
Nhưng cho dù đó có là Cố Bồi khi vừa về nước thì chắc chắn anh cũng sẽ không đồng ý làm chuyện này với Lâm Bạch Thanh.
Nhưng đang nửa đêm, sau khi anh viết xong liền lật sổ điện thoại rồi gọi cho viện trưởng Lý, điện thoại cứ reo mãi thì viện trưởng Lý mới bắt máy, mơ mơ màng màng: “Ai vậy? Giờ đang là nửa đêm đấy?”
Cố Bồi nói: “Tôi là Cố Bồi. Viện trưởng, tôi muốn gửi một bản fax sang nước M, đó là một báo cáo học thuật về dược liệu.
Nửa đêm rồi mà viện trưởng Lý còn bị dọa cho hồn vía lên mây: “Cố Bồi…, anh, anh… phản bội à?”
Anh chính là nhóm người tài từ nước ngoài đầu tiên được quốc gia tiến cử. Do phải sang quốc tế để hữu nghị nên phải cố gắng để đạt được đến mức quốc tế hóa. Trông bề ngoài thì quân đội nghiêm khắc với họ, mặt khác thì lại hỗ trợ cho họ một sự tự do ở mức tối đa.
Nhưng họ lại không có lòng trung thành với quốc gia, hơn nữa lại còn tiếp xúc với những bí mật nòng cốt. Một khi họ phản bội, chẳng những quân đội phải gánh lấy thiệt hại khôn lường mà những cấp trên phụ trách họ cũng đi đời nhà ma.
Giờ phút này viện trưởng Lý cảm thấy song sắt đang vẫy gọi mình rồi.
Nhưng Cố Bồi lại nói: “Trước tiên anh cứ xem đi đã. Trong khoảng thời gian này vợ tôi đã bắt được một lỗ hổng trong dược phẩm gây ra bệnh ở phương diện thuốc trung y pha sẵn từ bên phía nhà máy lớn thuốc trung y pha sẵn nước N: nhà máy Hashimoto. Chuyện này không thể giải quyết trong một lần được, nhưng bây giờ cô ấy đang có một cơ hội vô cùng tốt, có thể thu thập nhiều chứng cứ hơn nữa.”
“Vợ của anh ra nước ngoài rồi?” Viện trưởng Lý oang oang giọng hỏi, trong điện thoại vang lên tiếng lách cách, chắc là đang kéo quần lên.
Trong trí nhớ của anh ấy, cô bác sĩ trung y Lâm Bạch Thanh còn đang điều trị cho gấu trúc, bây giờ cô đã ra đến biên giới luôn rồi.
“Đúng vậy, bây giờ cô ấy đang ở nước M.” Cố Bồi nói.
Viện trưởng Lý nghe xong mờ mịt nói: “Đến đơn vị ngay lập tức, cho dù cậu gửi cái gì cũng phải để tôi xét duyệt.”
Cố Bồi gác máy liền khởi động xe chạy đến đơn vị.
Khi anh đến thì viện trưởng Lý vẫn chưa đến.
Trước đây khi bé Matsumaru được điều trị bệnh thì anh có làm báo cáo các mục kiểm tra đo lường và cả bệnh án cho bé Matsumaru khi cậu nhóc nằm viện. Anh còn phải phiên dịch bản báo cáo dược học sang tiếng Anh, đợi đến khi anh viết được một nửa thì viện trưởng Lý vội vàng lao đến rồi gào lên.
“Tôi biết cái nhà máy Hashimoto đấy, đó là hãng dược phẩm lớn của quốc tế, thuốc của họ thế mà có vấn đề hả?” Viện trưởng Lý hỏi.
Cố Bồi đưa báo cáo học thuật về dược liệu mình viết sang rồi nói: “Thật ra công ty dược phẩm càng lớn thì xác suất dược phẩm có vấn đề cũng càng lớn. Thậm chí trong phần lớn tình huống thì vấn đề trong các loại dược phẩm này là do nhà máy cố ý tạo ra, bởi vì bọn họ đã lũng đoạn thị trường dược phẩm. Người mắc bệnh mua thuốc là để chữa bệnh, thế nhưng thuốc lại gây ra bệnh, vì vậy người mắc bệnh cần phải mua thêm nhiều thuốc nữa. Lượng tiêu thụ của công ty dược phẩm sẽ tăng liên tục không ngừng, về phương diện này thì nhà máy nước M rất lành nghề.”
Viện trưởng Lý lầm bầm: “Thuốc của nhà máy thuốc trung y pha sẵn nước N có vấn đề. Con mẹ nó, đây chẳng phải là đang phá hoại thanh danh của tổ tiên chúng ta sao!”
“Chuyện này không thể nào có kết quả ngay được, bây giờ chúng ta chỉ có thể thu thập chứng cứ.” Cố Bồi nói.
Viện trưởng Lý xem lại tất cả các tài liệu cẩn thận, sau đó ký tên bằng bút máy lên trên giấy rồi nói: “Bảo vợ anh đừng gấp gáp, kiên nhẫn thu thập tài liệu, nhóm chuyên độc quyền sáng chế của quân đội chúng tôi cũng đã đến nước M rồi. Cô ấy cần giúp gì thì cứ nói, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, phối hợp với nhóm chuyên độc quyền sáng chế để giúp cô ấy.”
Cố Bồi gật đầu: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận